ÁO CƯỚI - Trang 13

“Chị… em lại làm chị phải lo lắng nữa rồi…”

“Không đâu, chẳng qua em hơi mệt nên đã ngủ một giấc thôi mà.”

Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô lấy tay vuốt lại mái tóc bết mồ hôi của

Tiểu Trừng. “Có thể là dạo này, thời gian em vẽ tranh hơi lâu đấy, sau này
phải nghỉ ngơi nhiều hơn, được chứ?”

“… Dạ được.”

“Vẫn còn mệt đúng không?” Doãn Hạ Mạt kéo chăn đắp lên đôi tay và

vai của Tiểu Trừng, “Em ngủ thêm một chút nữa đi, chị sẽ ở đây với em.”

“Em không mệt…” Ánh mắt ấm áp của Doãn Trừng nhìn chị chăm

chú, nhưng giọng nói lại đứt quãng, “chị… váy của chị đẹp quá… buổi tiệc
tối nay… có vui không…”.

“Rất vui. Buổi tiệc rất hoành tráng, có nhiều bạn bè tham dự, lâu đài

Thiên Nga cũng đẹp như lời đồn, cả lâu đài sáng rực lên với vô số bóng đèn
chiếu sáng in bóng trên mặt hồ, đẹp cứ như truyện cổ tích ấy…” Doãn Hạ
Mạt nói với Tiểu Trừng bằng giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng như khúc hát
ru, nhìn đôi mắt Tiểu Trừng đang từ từ khép lại, hơi thở dần ổn định, cô
biết rằng cậu em trai lại thiếp đi.

Doãn Hạ Mạt lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt Tiểu Trừng đang say sưa

ngủ.

Khá lâu sau.

Cô chậm rãi đứng dậy, từ từ, động tác chậm chạp như thể đang có một

sức mạnh nào đó kéo lại. Cô lảo đảo. Trân Ân giật mình chạy lại định đỡ
Doãn Hạ Mạt, nhưng Hạ Mạt lắc đầu, không để cho Trân Ân phải dìu mình,
cô cố gượng đứng dậy, mặt nhợt nhạt, chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.