ÁO CƯỚI - Trang 343

“Quên em đi, được không?” Những bông tuyết không ngừng rơi trên

mái tóc của Doãn Hạ Mạt làm ánh lên khuôn mặt trắng ngần của cô, “Sau
này sang đến Mỹ hãy bắt đầu cuộc sống mới, hãy quên em đi có được
không?”

“… Đây là điều em mong muốn sao?”

“Đúng vậy.”

“Được, anh sẽ quên em.” Lạc Hi mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt đen

láy như có một làn sương mù che phủ, “Nhưng em phải đồng ý với anh một
chuyện”.

“Anh nói đi.” Doãn Hạ Mạt tập trung lắng nghe.

“Đừng quên anh, bất luận thời gian có bao lâu, vĩnh viễn đừng quên

anh nhé.” Lạc Hi nhìn cô, giống như muốn đem hình ảnh của cô khắc sâu
vào trong tâm khảm của mình, “Cho dù chỉ đặt anh trong một góc rất nhỏ
của trái tim em”.

Trong khung cảnh hoa tuyết vờn bay đầy trời.

Lạc Hi đang rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Những bông hoa tuyết trắng muốt, trong suốt.

Cơ thể của hai người bị những bông tuyết mỏng manh bao phủ, anh

ôm cô thật nhẹ, giống như là ôm một người bạn sẽ không bao giờ có cơ hội
được gặp lại, giọng nói Lạc Hi rất nhẹ, nhẹ nhàng bên tai cô:

“Hạ Mạt, chúc em hạnh phúc!”

Doãn Hạ Mạt run run khép đôi bờ mi, nhẹ nhàng đưa cánh tay lên ôm

lấy Lạc Hi như là một người bạn, cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.