ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 120

một con người bằng xương bằng thịt khác và một linh hồn đang lảng vảng
rình mò ở bên trong.

– Sao vậy? - ông nói, gần như quát lớn - Cô có ổn không đấy?
– Không có gì đâu ạ.
– Cô ốm à?
– Không, bác cứ tiếp tục đi.
– Cô trông không khỏe chút nào - một bàn tay giơ lên một lúc rồi sau đó

lại thả xuống.

– Cháu khỏe mà.
– Được rồi - ông lại ngồi xuống chiếc ngai vàng hình đuôi công giống

như một ông vua đã kiệt sức. Thuở trước, khi ông còn giàu sụ, ông đã từng
có một chiếc ghế bành thếp vàng mà tay dựa là hai chân của một con sư tử.
Có người đã nói với ông là nó xuất xứ từ một cung điện ở Italy và được làm
từ thời xưa. - Thế tại sao đột nhiên cô lại thiểu não như thế? Tôi đoán
chẳng hạn như ai đó trong gia đình cô bị ốm phải không?

– À, bác biết không… - tôi nói một cách gấp gáp để khỏa lấp nỗi khiếp

sợ của mình.

– Biết gì?
– Bố cháu không còn là người như trước đây nữa. Lời giải thích lấp lửng

mơ hồ này thình lình đến với tôi vừa đủ để quật ngã ông bác. Đây là một
thủ thuật mẹ tôi hay dùng để tạo ra một sự hiểu lầm nho nhỏ khiến đầu óc
người ta trở nên dễ dao động vì nghi nghi hoặc hoặc còn ta thì đạt được
mục đích là đổi đề tài, lạc hẳn sang một hướng khác mà không cần phải
giải thích bất kỳ điều gì mang ý nghĩa chuẩn xác.

– Thế ông ấy bị bệnh gì vậy? - Ông bác Sándor hỏi tôi. Trông ông giống

như một người vừa mới bị tuyên án tử hình. Điều này khiến tôi ngạc nhiên
vì tôi cứ nghĩ là ông và bố tôi căm ghét nhau nhưng bây giờ thì tôi đã hiểu
tất cả những tình cảm đó là một kiểu gắn bó họ hàng máu mủ và nếu bố tôi
khi đó có sắp mất thì những tình cảm mãnh liệt đó sẽ trở thành một bóng
ma gào khóc cho một thi thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.