ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 125

Tôi nhấn một cái nút có ghi chữ “Stop” trên chiếc máy ghi âm rồi sau đó

lại ấn nút “Play” một lần nữa. Chẳng nghe thấy gì. Chỉ toàn là một sự im
lặng.

– Thử vặn cái núm chỉnh âm lượng xem. Có lẽ vấn đề ở chỗ đó.
Vẫn chẳng có tiếng nào vang lên.
– Có vấn đề gì với cái máy này thế nhỉ? Đây, đọc lại cuốn sách này lần

nữa xem.

Tôi nhìn vào sách.
– Ồ. Có vẻ như là ta phải nhấn hai cái nút cùng một lúc. Không phải chỉ

nhấn nút “Play” không thôi mà còn phải nhấn cả nút “Recorder” nữa. Nhất
cả hai nút này.

Tôi ấn mạnh ngón tay của mình xuống hai nút. Một ánh sáng khác xuất

hiện.

– Bác nói thử một điều gì đi.
– Thằng em trời đánh Ervin của tôi. Cái thằng nhãi lúc nào cũng gào

khóc, ha ha. Nói thế đủ chưa?

Tiếng của ông sau đó vang lên: “Thằng em trời đánh Ervin của tôi. Cái

thằng nhãi lúc nào cũng gào khóc, ha ha. Nói thế đủ chưa?”

Trước đây, bác tôi chưa nghe thấy giọng mình như thế này bao giờ. Ông

biết ông không phát âm giống như một người Anh hay giống như một
người có học bởi vì ông chưa hề được học hành giống tôi. Thế nhưng, lần
đầu tiên khi ông nghe giọng mình phát ra từ cái máy ghi âm, ông chợt hiểu
ra lý do vì sao không ai tin vào bất cứ điều gì ông nói ở tòa. Cái giọng đầy
âm yết hầu, nghe lỗ mãng và nặng đến nỗi thậm chí đến chính ông cũng
không phân biệt được một số từ.

Tôi nhận thấy bác tôi đã chịu đựng đủ rồi. Ông thấm mệt và không muốn

nói thêm nữa. Ông trông như thể đã xé một phần tâm hồn mình và trao nó
cho tôi, như thể ông đã đưa cho tôi lá gan hay hai quả thận của mình, ông
trông không khỏe chút nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.