ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 170

“Rồi một đêm, tôi tình cờ đụng mặt nó trên phố Karoly Korut khi đang

trên đường đi làm về. Tôi thử tỏ ra thân thiện với nó và nói lại đây, làm
chút cà phê với anh ở khách sạn Astoria. Thế là chúng tôi đi và uống cà phê
với nhau. Tôi cố đối xử tử tế với thằng em của mình. Sau khi uống xong cà
phê, tôi mời nó uống. Như thường lệ, Ervin từ chối không uống nhưng tôi
nói hãy làm một ly Tokaj để nhớ lại thời thơ ấu của hai anh em. Vậy nên nó
mới gật đầu. Rồi sau đó, chúng tôi lại uống thêm một ly nữa. Đây là lần đầu
tiên tôi thấy thằng em Ervin của mình chếnh choáng và đỏ ửng. Một cô gái
mà tôi biết đã đến và ngồi xuống. Ervin vào nhà vệ sinh để đi tiểu. Tôi nói
với cô gái, đây là thằng em trai của tôi, hãy đối xử tốt với nó và tôi cho cô
ấy vài tờ bạc.

Ông bác Sándor bắt đầu cười to và lấy một miếng khăn giấy trong chiếc

hộp để trên bàn để lau hai mắt.

– Sao bác lại cười? - tôi hỏi.
– Chỉ là tôi cảm giác như đang nhìn thấy thằng Ervin đứng trước mặt tôi

giống như hồi lúc đó.

– Thế ông ấy trông như thế nào? - tôi hỏi một cách hào hứng. Tôi nghĩ

mình đã quên béng mất bản thân đến nỗi chiếc mặt nạ giờ đã nằm dưới bàn,
để lộ ra một cô gái trẻ chẳng biết gì về nghệ thuật giả vờ.

– Nó không phải là một thằng đàn ông to lớn, ngay cả bây giờ cũng vậy.

Lúc đó, nó nhỏ thó và gầy gò. Ống tay áo của nó phủ trùm tới các đốt ngón
tay vì nó là thằng hà tiện. Nó cứ nghĩ là mình sẽ còn cao lớn nữa dù lúc đó
nó đã 18 tuổi rồi. Nó mặc thế để không phải mua áo vest mới. Tất cả quần
áo của nó đều rộng thùng thình quá cỡ so với nó cũng chỉ vì lý do này. Nó
lúc nào cũng nhắc tôi nhớ tới cái con, ờ mà gọi là gì ấy nhỉ, con vật mà có
cái vỏ mang trên lưng ấy?

– Con ốc sên phải không ạ?
– Không, con lớn hơn kia.
– Rùa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.