ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 182

Chiếc ô bằng vàng của bác tôi là một căn phòng đầy mùi mồ hôi, nước

hoa, dầu bôi tóc, đầy những tiếng cười, những chiếc răng bịt vàng, những
viên kẹo Jamaica nhỏ bày trên đĩa, ấm trà, những chai rượu rum chở lậu
đến từ các hòn đảo, những chiếc ghế xếp kê tựa vào tường, những sàn gỗ,
những tấm màn nhung màu vàng được kéo vào để che ánh nắng buổi trưa,
chiếc máy hát lớn, hàng chồng đĩa nhạc. Má của Eunice kề sát má ông, trái
tim ông đập trong lồng ngực giống như một cái máy nhịp. Bàn tay của ông
đặt lên lớp vải sa tanh trơn mịn ở sau lưng cô tình nhân, đôi cánh tay của
Eunice tựa nhẹ lên cánh tay ông, động tác cúi chào cổ điển khi bài khiêu vũ
kết thúc - một cử chỉ lịch sự kiểu Hungary của ông.

Tất cả những gì mà tôi có thể làm là ngồi xem nhưng rồi thậm chí xem

không cũng không đủ đối với bác tôi vì ông nói: “Tôi muốn cô nhảy”.
Nhưng tôi không biết nhảy. “Cô chưa bao giờ học nhảy ư?” - ông hỏi.

– Dạ chưa ạ.
– Thế bố mẹ cô không nhất định cho rằng cô cần phải học nhảy à?
– Chưa bao giờ bố mẹ cháu có ý nghĩ đó trong đầu.
– Thật là đáng tiếc! Thật là đáng xấu hổ!
– Khiêu vũ kiểu này đối với cháu là trịnh trọng quá. Cháu chỉ thích sống

theo nếp đều đều của riêng cháu.

– Của riêng cô ư? Nghe này, cô gái. Đây không phải là nhảy mà là khoe

ra tài năng, cái đẹp của mình.

– Jim sẽ dạy cho cô ấy - Eunice nói xen vào. - Jim có thể nhảy với bất

kỳ người nào.

Họ gọi với một người đàn ông nhỏ con, ăn diện bảnh bao trong đôi giày

hiệu màu đen và bộ đồ com lê kẻ sọc lớn màu phấn.

– Jim này - Eunice nói. - Đời đối đãi với cậu thế nào rồi? Tôi hi vọng là

dễ chịu phải không?

– Không quá tệ nhưng cũng chẳng phải là tốt đẹp nhiều lắm đâu, - người

đàn ông đáp.

– Còn công việc làm ăn thế nào? - ông bác Sándor hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.