ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 186

Eunice, khiêu vũ cùng với anh bạn nhảy thấp lùn. Hết con mắt này đến con
mắt khác đang dõi theo cặp chúng tôi.

Jim ôm tôi thật chặt. Anh ta chăm sóc tôi chu đáo. Tôi cảm thấy như

mình đang sống lại, rằng tôi không phải là người chỉ tồn tại giữa những
trang giấy trong một cuốn sách, không phải là một con người bằng giấy.
Nhạc không tươi vui, hạnh phúc mà ngược lại rất ảo não nhưng nó đã nói
lên được sự tối tăm, bế tắc của cuộc đời tôi, nỗi u buồn, nỗi đau thể xác - ý
nghĩa thật sự của cuộc đời. Chúng ta sinh ra là để chịu đau khổ, chúng ta
không thể tránh né nỗi đau. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là bước
vào nỗi đau và hướng nó chống lại chính nó. Và đó là những gì mà tango
đã làm.

– Cười lên nào - Fabian yêu cầu. - Hãy khoe răng ra đi nào.

* * *

– Nhân tiện đây anh muốn hỏi em, vấn đề khó khăn của Jim là gì vậy? -

ông bác Sándor hỏi Eunice khi chúng tôi đứng trên đường chờ taxi. - Em có
phát hiện ra điều gì không?

– Ôi, thật là tội nghiệp cho Jim. Là bọn đầu trọc. Chúng mới xuất hiện

mỗi ngày ở sạp báo của anh ấy dạo gần đây và đập phá, ném tứ tung các
thứ.

– Bọn đầu trọc nào?
– Mấy thằng vô lại.
– Sao chúng lại đập phá đồ đạc ở sạp báo của Jim vậy?
– Vì chúng không thích dân da màu.
– Anh biết quân này từ lúc còn ở Hungary. Đầu óc chúng đầy các thứ

chất độc. Toàn là phá hoại thôi. Thế mình có thể làm gì giúp cho Jim được?

– Anh ấy cần một nhân viên bảo vệ đứng canh ở cửa và không cho lũ

đểu kia vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.