ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 197

thể ngồi lên được nhưng Claude đã cởi chiếc áo khoác da của mình rồi trải
nó ra cho tôi nằm lên.

– Chỗ này thật dễ chịu! - Claude nói. - Ở nhà, chúng tôi không có vườn,

chỉ có một mảnh sân để chất thùng. Thế còn chỗ cô em thì sao?

Có một khu vườn chung đằng sau tòa nhà Benson Court. Gilbert thỉnh

thoảng vẫn xách đồ uống ra đó ngồi vào buổi chiều tà và ngủ gục lên một
cuốn sách. Đã có một vài ý kiến đầy tham vọng lan đi quanh khu nhà về kế
hoạch tổ chức một bữa tiệc nhân lễ kỷ niệm ngày lên ngôi trị vì của Nữ
hoàng Anh, có lẽ là dựng một cái rạp lớn, nhưng cuối cùng chẳng có gì xảy
ra và tất cả chúng tôi xem toàn bộ là kỷ niệm trên ti vi.

– Chỗ chúng tôi ở thì có. Chúng tôi có một mảnh vườn.
– Vườn có luống hoa không?
– Có.
– Trên những luống hoa đó trồng gì?
– Ờ, chỉ trồng hoa thôi.
Tôi thực sự không biết tên của những bông hoa đó, ngoại trừ một thứ rõ

ràng chắc chắn là hoa hồng. Khi tôi còn bé, một hôm mẹ tôi mang về một
bó mù tạc và cải xoong. Thế là cả hai mẹ con chúng tôi cùng nhau xuống
vườn. Tôi đã nhấn chúng xuống đất bằng chính những ngón tay của mình.
Chúng tôi đợi trời mưa và rồi những cây rau ấy lớn lên. Chúng tôi cắt
những mầm non, cho chúng vào món bánh mì sandwich kẹp trứng mà tôi
đem đến trường. Sau đó, chúng tôi thử gieo hạt thục quỳ nhưng chúng
không mọc được. Chồi non của chúng bị sâu và chết. Tôi giữ những con
sâu bướm trong một cái hộp bút chì. Thế nhưng, nhìn cảnh chúng bò ngoằn
ngoèo và hóa thân thành những con nhộng, tôi cảm thấy phát ốm. Rồi sau
đó, tôi học để biết đọc và khu vườn trở thành một nơi tập họp những câu
lạc bộ thể dục thể thao tưởng tượng, những con ngựa do tôi nghĩ ra và đặt
cho những cái tên phức tạp lấy từ một cuốn tuyển tập những câu chuyện
thần thoại Hy Lạp thời thơ ấu của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.