ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 201

ngõ nhỏ dẫn ra đường cái lớn. Cuối cùng, chúng tôi lại xuất hiện ở cửa
trước nhà ông bác Sándor.

– Rốt cuộc thì ý cô em thế nào, tối nay có đến không? - Claude hỏi khi

tôi quay người bước về phía ga tàu điện ngầm.

– Không, tôi… - Tôi lại hắt xì, liên tiếp bốn cái liền. Cái lực vô tình này

đã nắm chắc lấy tôi, nhắc nhở tôi một lần nữa rằng tôi vẫn chưa chết mà
hãy còn sống. Nhưng sống vì mục đích, vì ý định gì? Phải sống ư? – “Có lẽ
tôi sẽ đến” - tôi nói với Claude.

– Tốt lắm. 11 giờ nhé, dưới vòm cầu Hungerford. Anh sẽ đợi cô em ở

đó.

– Đừng trông đợi, hi vọng gì nhiều đấy.
Claude hôn lướt một cái thật nhẹ và nhanh lên một bên má tôi rồi nhảy

ba bậc thang một vào tòa nhà.

* * *

Thời đó thật khó mà thức cả đêm ở London. Bạn phải biết nơi nào có thể

nhìn ngó, tìm kiếm để phát hiện những ả gái trẻ trung có sức quyến rũ mồi
chài đàn ông. Nhưng giới lái tàu điện ngầm, những người thổi còi và đóng
mở các cửa ở ga tàu điện ngầm lại thấy thành phố hoàn toàn khác hẳn với
những gì mà dân bình thường chúng ta sống trên mặt đất nhìn thấy. Họ lúc
nào cũng di chuyển và không có những hạn chế về tinh thần như chúng ta.

Tôi cảm thấy hết sức e dè, sợ hãi. Tôi không biết cách ứng xử hay ăn

mặc như thế nào. Ta không thể lớn lên ở cái thành phố London này mà
không biết rằng có một thành phố bí mật tồn tại, một thế giới ngầm dưới
lòng đất thay đổi kỳ lạ giống như những con đom đóm xuất hiện khi màn
đêm buông xuống, một thế giới ngầm dưới lòng đất với những người đàn
ông cơ bắp lực lưỡng, những thằng con trai đường phố thoa son môi, những
đứa con gái nhuộm tóc xanh lá cây, những gã đồng tính luyến ái tóc nhuộm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.