ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 207

nhú ra ở đường chân đồi, tôi cảm thấy niềm phấn khởi kỳ lạ của một người
thủy thủ không có bến cảng quê hương, chỉ biết đến bến cập tiếp theo bất
chấp nó có thể ra sao, đủ mọi hiểm nguy và mọi khả năng xảy ra. Nhưng
bản thân biển cũng là nhà. Mặt nước không bao giờ đứng im ổn định mà
luôn lên xuống thay đổi, chuyển động, rúi tới rút lui theo lực hút của mặt
trăng.

Đôi bàn tay của Claude sờ soạng lên bộ ngực lạnh ngắt của tôi. “Anh sẽ

sưởi ấm cho em,” - anh ta nói.

* * *

Bình minh ló dạng đằng sau chúng tôi. Tại cầu Southwark, người ta đang

kéo một cái bọc nặng lên khỏi sông. Claude nói đêm nào cảnh sát đường
sông cũng đi tàu ra sông để tìm kiếm những người tự tử và tìm thấy những
cái xác trôi nổi hay những cái tay, cái chân đang phân hủy mắc kẹt trong
đám rong kết bè kết mảng. Áp phích được dán khắp thành phố và thường
thì những cái xác cũng được nhận diện ra là ai nhưng thỉnh thoảng sau
nhiều năm trời nằm trong nhà xác mà không có ai đến nhận, chúng được
chôn xuống huyệt của những người nghèo không rõ danh tính. Một cảm
giác ghê rợn phủ khắp người tôi cùng một nỗi buồn trước cảnh một người
có thể chẳng có một mối dây liên hệ nào với cuộc sống, có thể bị mất tích
và chẳng được ai tiếc thương nhớ đến. Khi toàn bộ sức nặng của dòng tộc
rơi xuống gia đình tôi, gia đình Kovacs, cũng có nghĩa là chúng tôi đang
liên quan gắn bó sâu sắc với thế giới này, thậm chí cho dù bố tôi nghĩ rằng
ông đóng chặt cửa và sống một cách ẩn dật. Nhưng nếu bà Prescott quyết
định nhảy khỏi lan can đá, đầu đội chiếc mũ quả chuông, nhận chìm cái
miệng cong như cánh cung thần Tình yêu xuống dưới làn nước sâu kia thì
ai sẽ thông báo về sự vắng mặt của bà ấy? Lòng thương cảm trắc ẩn đang
giằng xé chống lại tâm trạng phấn chấn do chất kích thích ào ạt dâng lên
trong tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.