ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 209

ngầm. Ta có thể hú giống như nữ thần báo tử ngay giữa phố Oxford Circus
mà chẳng có ai nghe thấy cả. 5 giờ sáng. Tất cả đồng hồ cùng đồng loạt đổ
chuông, vang lên ngân nga từng hồi.

Quán cà phê toàn những nhân vật đi chơi, đi làm đêm và những người ưa

dậy sớm, những người không có nơi nào để đi. Một màn sương mù mờ ảo
phủ lên tất cả mọi vật. Chiếc ghế cao mà chúng tôi đang ngồi cứ quay tròn
mỗi lúc một nhanh.

– Anh sẽ nói cho em biết điều mà em sẽ thấy thích ở anh, - Claude vừa

nói vừa búng nghịch điếu thuốc rê nhỏ tự vấn của mình và uống trà ngọt.
Giọng anh ta nghe như từ một nơi nào đó xa xôi vọng lại. - Anh đi ra khỏi
cổng giống như một con chó săn thỏ.

– Ý anh muốn nói là gì cơ? - tôi hỏi, giọng như dội lại, gõ nhẹ trong đầu.
Claude cười: - Rồi em sẽ thấy.
Một tiếng sau, ở trong phòng của Claude, tôi lại có một trải nghiệm đơn

giản, cởi mở của những gì đã mất kể từ khi chồng tôi qua đời. Trong vài
phút, tôi bị mất ý thức và cứ nhìn quanh để tìm ánh mắt anh ta đang nhìn
tôi, đôi môi anh ta ướt át còn cặp mắt thì sẫm lại. Đó là một cảm giác
không thể diễn tả nổi về việc phạm phải một điều tội lỗi mà tôi không thể
tha thứ được dù tôi không tin vào chuyện tội lỗi hay lỗi lầm. Nhưng tôi đã
làm gì nào? Tôi đã làm tổn thưong ai chưa? Tôi thích chuyện này. Tôi yêu
việc này. Đơn giản chỉ có thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.