ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 222

Chẳng có gì thay đổi và tôi cũng không thể làm nó thay đổi. Tôi cứ ngỡ

rằng những thông tin tiết lộ vào buổi sáng hôm ấy sẽ làm thay đổi mọi thứ
nhưng hóa ra mọi sự vẫn y hệt như cũ.

– Con muốn biết những chuyện này để làm gì vậy, Vivien? Sao con lại

quan tâm tới tất cả cái chuyện cũ rích này? Cái gì đã nhiễm vào con vậy?
Mẹ biết là con đang chán nản, đầu óc đầy những suy đoán. Có lẽ đây là lúc
con cần tìm một cậu bạn trai mới đáng yêu.

– Chắc là con đã có rồi, - tôi trả lời một cách ác ý hằn học và giận dữ.
– Có phải cái cậu trông dung tục tầm thường mà mẹ thấy con đã đi cùng

không?

– Ai cơ?
– Cách đây khoảng độ một tuần, mẹ thấy con đi trên đường với một cậu

mặc áo khoác da với đủ thứ dây nhợ treo lòng thòng.

– Thế mà con không thấy mẹ.
– Con không thấy mẹ sao? Ờ thì, mẹ đã ở đó, không lâu sau bữa trưa

đâu. Nếu đây là bạn trai của con thì con cần phải cẩn thận đừng để cậu ta
kéo con xuống ngang hàng với cậu ta đấy. Bao giờ cũng có nguy hiểm khi
con giao du với những hạng người ô hợp. Mẹ không hiểu sao con có thể đi
lại với cậu ta sau khi đã lấy Alexander.

– Ôi mẹ! Mẹ đúng là quá đặt nặng địa vị xã hội, giàu sang phú quý rồi

đấy, - tôi vừa nói vừa quay mặt đi để bà không phát hiện ra vẻ bối rối của
mình.

Mẹ tôi bưng cái đĩa lên, đổ ụp quả trứng chần cùng đậu xanh vào thùng

rác.

– Thế là xong. Giờ thì mẹ chẳng còn muốn ăn uống gì nữa.
– Có một tấm màn sắt - tôi nói. - Con đã đập đầu vào một tấm màn sắt.
– Tốt - bà nói - mẹ hi vọng là con không đập đầu quá mạnh đến nỗi phọt

cả óc ra ngoài.

Bà đi đến bồn rửa bát để rửa cái đĩa.
– Mẹ có muốn uống một tách cà phê không? - tôi hỏi bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.