ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 264

– Là ông ư? - Bố tôi nói to.
– Phải, là anh đây. Anh rất vui được gặp lại em. Em trông… - Bác

Sándor nhìn khắp khuôn mặt của bố tôi để tìm xem những dấu hiệu của
bệnh tật. - Không, em trông rất khỏe. Em sẽ sống suốt đời. Em sẽ là người
chứng kiến tất cả chúng ta ra đi. Em biết là đường tới cái cánh cửa kêu cọt
kẹt đó còn xa như thế nào mà.

Theo lẽ dễ hiểu, bố tôi hiểu những lời này theo một nghĩa khác. Thế

nhưng ông bác Sándor vẫn tiếp tục mạch nói của mình.

– Sao nhỉ, có phải là đã 4 năm rồi kể từ dạo em đến thăm anh trong tù và

đem cho anh xem ảnh của Vivien tốt nghiệp đại học không? Anh muốn em
gặp vợ chưa cưới của anh, Eunice. Và anh cũng muốn nhờ em, với tư cách
là em trai, làm hộ anh chiếc nhẫn đính hôn cho cô ấy, trước khi mắt em mờ
đi.

– Rất vui được gặp anh, - Eunice nói, đưa một tay của mình ra. Tôi thấy

bố im lặng nhưng không phải là không nói được nên lời. Đôi mắt của ông
đảo quanh đằng sau cặp mắt kính giống như những con cá mập đang lượn
lờ.

_ Vậy ra anh chính là ông chủ có cái thư viện đó hả? - mẹ tôi hỏi.
– Thư viện nào?
– Nó nói với chúng tôi là hàng ngày nó đi làm sắp xếp danh mục sách

cho một thư viện.

– Không, chẳng có thư viện nào cả. Berta, anh chỉ kể với cháu câu

chuyện cuộc đời của anh để nó viết thành sách.

– Ôi, sách ư! - mẹ tôi kêu lên thất kinh.
– Đúng vậy. Anh không có được một đứa con gái như em. Anh chẳng có

thứ gì để truyền lại cho đời sau. Anh muốn cho người ta biết sự thật về
những tội lỗi mà họ đã hiểu không đúng và quy cho anh.

– Anh đã có thể bào chữa cho mình tại tòa rồi đấy thôi.
– Không, anh kể từ đầu, ngay từ đầu.
– Từ đầu cái gì? - Bố tôi hỏi, cuối cùng thì ông cũng đã mở miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.