ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 277

Trước khi rời Sheerness, anh ta đã mua một tập giấy vẽ phác họa, thứ mà

anh đã cất kỹ trong va li khóa kín của mình. Tôi không được phép xem nó.
Mà thực ra thì tôi cũng chẳng muốn xem vì tôi ghê những hình xăm, căm
ghét cái ý tưởng thân hình Claude đâm ra xấu xí với mực màu, với những
hình ảnh được xăm trổ bằng kim đâm vào da thịt. Xăm mình thì có gì sai
trái nào? Anh ta hỏi. Tôi nghĩ chúng dung tục, tầm thường nhưng không thể
nói thẳng điều đó vào mặt Claude. Vì vậy, tôi hỏi xăm mình có đau không.
Claude nói chắc là sẽ đau và thừa nhận anh ta cảm thấy tò mò lẫn lo lắng về
chuyện này và không biết liệu mình có chịu nổi không. Đối với anh ta,
chuyện phải chuẩn bị tinh thần, không để cho mình hét toáng lên, thậm chí
là không kìm được đau mà bật khóc ồ ồ (đặc biệt là trước mặt thợ xăm
mình, người mà Claude cho rằng là một nhân vật có tính cách cứng rắn) là
một chuyện hệ trọng. Anh ta bắt đầu tiến hành nhiều thí nghiệm cẩn trọng
để thử ngưỡng chịu đau của mình, dụi điếu thuốc lá đang cháy vào mu bàn
tay để xem mình có thể chịu đựng, không la hét được bao lâu. Tôi phải đi
ra khỏi phòng và đứng ở hành lang khi anh ta thử làm điều đó. Khi tôi quay
lại, điếu thuốc lá đã làm cháy xém da thịt của Claude, để lại một chỗ da bị
cháy đen hình vòng tròn. Anh ta giơ nó ra và cười với chứng tích đạt được
của mình, tiếng cười nghe giống như một con chó bị mắc kẹt chân trong
bẫy.

Tối đó, anh ta rên rỉ trong giấc ngủ, vươn tay ra tìm tới ngực tôi, đặt mu

bàn tay bị bỏng lên đó như thể ngực tôi có sức mạnh chữa lành vết thương.

Chỉ khi Claude đem đốt chiếc va li của mình thì cuối cùng tôi mới thấy

những gì anh ta cất ở bên trong. Anh ta đang trải qua một giai đoạn muốn
đốt phá. Claude tìm những con chim chết và hỏa thiêu chúng trên những
giàn thiêu bằng lá. Anh ta nói về chuyện đốt những cột mốc ranh giới hành
chính của thành phố London. Tôi nhắc đến trận Đại hỏa hoạn của London;
cả thành phố bị thiêu rụi thành tro

[59]

. Đôi khi tôi nghĩ hẳn là anh ta thích

thú với những sự kiện cháy nổ bất ngờ, ví như sự kiện dội bom thành phố
Dresden, và thích lang thang dọc khắp bộ mặt bị cháy đen, sém khói của
một thành phố trống trơn chẳng còn bóng người

[60]

. Tôi nghĩ Claude hơi kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.