ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 29

hồ mà ông ấy tặng tôi, chiếc đồng hồ mặt trái tim bằng vàng, dây đính hạt
kim cương nhỏ. Tôi chỉ tháo chuỗi đồng hồ đeo cổ đó ra khi cần lau rửa. Cả
chiếc bật lửa của ông ấy, tôi cũng vẫn giữ nó dù tôi không còn hút thuốc
nữa. Nếu bán mấy thứ này đi, tôi có thể kiếm được khoản tiền kha khá,
nhưng tôi sẽ không bao giờ làm vậy. Chúng là tất cả những gì mà tôi có
được từ ông ấy, từ người đàn ông tuyệt vời ấy.

* * *

Tôi thả bộ ngược lên phố Marylebone High. Quai của chiếc túi đựng đồ

đung đưa. Chiếc túi đựng cái áo đầm lụa jecxi màu đỏ hồng ngọc của tôi.

Sáng nay, tôi buộc phải đi theo đường khác vì cảnh sát đã lập một hàng

rào phong tỏa do lo ngại xảy ra một vụ khủng bố. Một người đàn ông đang
đứng trên một ban công với chiếc khăn tắm quấn quanh thắt lưng. Cảnh sát
đeo mặt nạ đang chĩa súng vào ông ta. Người ta cho rằng có một cơ sở chế
tạo bom trong căn hộ phía sau người đàn ông đó. Năm ngoái, có nhiều vụ
nổ, ở những hành lang sâu xuống các ga điện ngầm giống như lời của
Claude đã tiên đoán cách đây gần 30 năm. Mùi thịt bị cháy khét lẹt và sau
đó là những thi thể bị rữa ra ở tuyến đường tàu điện ngầm Piccadily nằm
sâu dưới đất.

Sự bắt buộc phải thay đổi đường đi vì vụ tình nghi khủng bố đã dẫn dắt

tôi gặp lại Eunice và chiếc đầm đỏ này.

Tôi rẽ sang góc phố quen thuộc, góc phố của tôi. Tôi đã lớn lên ở đây và

những con đường này là của tôi. Tôi là người London. Tôi chấp nhận thành
phố này với tất cả những hỗn loạn không thể kiểm soát và tất cả những hình
ảnh kém cỏi dơ bẩn của nó. Nó để cho ta được ở yên một mình làm những
gì mình thích. Liệu có nơi nào khác mà ta có thể dám chắc một điều như
vậy hay không?

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.