ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 319

vài ba tấc. Tôi cúi xuống nhặt nó lên. Lưỡi dao đen và ố bẩn. Lần trước, tôi
đã cầm nó để cắt chiếc bánh sinh nhật của mình.

– Cái này là cái gì? - tôi hỏi.
– Lão ta tìm mọi cách cố giết tôi. Tôi đang ngủ thì lão ta vào và đâm tôi

vào cổ. Nhìn xem lão ta đã làm gì. Cứu tôi với.

– Đừng gọi cảnh sát. - Bác tôi nói. - Làm ơn đi, Vivien. Đừng gọi cảnh

sát.

– Được rồi, cháu sẽ không gọi - tôi nói. - Nhưng có chuyện gì đã xảy ra

ở đây vậy?

– Viv, anh đang chảy máu tới chết ở đây. Vì Chúa, hãy gọi xe cứu

thương cho anh.

Bác tôi ngước lên nhìn tôi. Chiếc môi dưới của ông đang giật một cách

không thể kiểm soát được còn chiếc áo khoác của bộ pyjama mà ông đang
mặc trên người bị kéo lên quanh vai ông. Tôi có thể thấy những vết sẹo nổi
tiếng ở lưng ông, những đường sẹo chằng chịt dọc ngang bị vùi dưới lớp da
xám xịt đồi mồi.

– Bác đã làm gì? - tôi hét to trong nỗi kinh hoàng vì Claude đang bất

tỉnh, anh ta đang chảy máu ồng ộc ở cổ họng.

– Bác đã đánh nó từ đằng sau - bác tôi nói. - Bác trông thấy nó thực sự

là người như thế nào. Nó đã sống như thế nào? Bác đã thấy, Vivien, bác đã
thấy.

– Cháu không biết bác trông thấy gì. Cháu đi gọi xe cấp cứu đây.
– Đừng gọi cảnh sát!
Tôi đi ra ngoài hành lang, nơi có điện thoại tự động trả tiền và quay số

gọi dịch vụ cấp cứu.

– Tôi cần một xe cấp cứu, - tôi nói và nghe thấy tiếng cười vang lên

đằng sau đầu dây bên kia. Tôi nghĩ ai đó vừa mới kể xong một câu chuyện
tiếu lâm trước khi tôi gọi đến.

– Bị thương ra sao?
– Một người vừa mới tự chém mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.