ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 331

và một cái giường. Vậy đó, tôi đã đến đây. London, nhà của tôi. Tôi chẳng
có một ngôi nhà nào khác.

Một người nhập cư bị đối xử rất khác với một người bản xứ. Chẳng có gì

hàm ơn ta, ta chẳng có chút kỳ vọng, trông đợi nào từ ai. Ta phải chộp
những gì ta có thể lấy, ngay khi ta trông thấy nó. Ta không thể lượn lờ chờ
đợi cơ hội. Ở tuổi tôi, dĩ nhiên là không thể làm như vậy được. Lúc đặt
chân tới London, tôi đã 40 tuổi nhưng đôi mắt tôi vẫn còn rất tinh anh, nhạy
bén. Tôi có thể nhận ra một cơ hội kinh doanh. Cuộc sống ở khu Eastern
Bloc không thể vắt kiệt được những bản năng đó khỏi tôi. Chẳng có một
trại cải tạo nào của cộng sản có thể giáo dục, làm cho tôi, Sándor Kovacs,
thấm nhuần được tình yêu giai cấp vô sản và đồng bào tôi. Tôi đến đây tay
trắng nhưng chỉ trong vòng vài tuần, tôi đã bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh.
Người ta ví tôi với anh em sinh đôi nhà Kray

[69]

, những tên sát nhân, những

kẻ ngu si đần độn. Bọn chúng chỉ là phường thô lỗ, cục súc thích gây đau
đớn cho người khác. Hạng người đó không phải là tôi. Tôi không chấp
nhận chuyện gây đau khổ cho người khác. Nó đi ngược lại những nguyên
tắc của tôi. Bọn nhà Kray có tất cả mọi thứ. Chúng có gia đình. Chúng có
cái mà chúng gọi là trang viên, điền sản, có hàng xóm láng giềng, nơi
chúng lớn lên. Tôi chưa bao giờ có được thứ đó.

Tôi còn nhớ cái ngày khi người ta phát lệnh bắt tôi, tôi đang đi xuống

phố Strand để mua vài điếu xì gà. Đó là một ngày mùa xuân đẹp trời đầy
nắng, giống như bây giờ. Mặt trời tỏa nắng ấm áp lên mặt ta. Cây cối xanh
tươi và bắt đầu vươn lên tràn trề nhựa sống. Tôi nhớ những ngày như thế
này cách đây nhiều năm, khi ta căm ghét mặt trời vì tỏa nắng rực rỡ, căm
ghét thực tế rằng nó đem lại niềm vui thích thú cho những người khác
nhưng cũng phải thừa nhận là mặt trời đem lại sự vui thích thú vị cả cho ta
nữa. Chính vì điều này mà ta càng thêm căm ghét nó hơn.

Tên Kovacs đang lẩn trốn ở đâu? Đây là những gì được thể hiện trên áp

phích của tờ Evening Standard. Tôi phì cười. Lẩn trốn ư? Tôi cần phải trốn
ở đâu nhỉ? Lũ nhà báo là một bọn dối trá bẩm sinh. Đó là hạng người giàu
óc tưởng tượng. Ta còn có thể giải thích những thứ rác rưởi mà bọn chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.