ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 335

sau lưng. Tôi đứng chờ cánh cửa thang máy cọt kẹt mở ra, đặt cái thùng
giấy lên chiếc ghế đẩu bọc da nhỏ trong lúc đợi thang máy đi xuống. Tới
tiền sảnh, tôi gỡ chiếc thẻ có tên bố mẹ tôi gắn trên tấm bảng bằng đồng
của hộp thư của ông bà đặt tại sảnh. Tôi tự hỏi không biết bao nhiêu lần rồi
tôi mất cả cuộc đời mình để tránh né cái tòa nhà này, tòa nhà lớn bằng gạch
đỏ này; cố gắng tìm một con đường khác, một hướng đi khác.

Đó là một buổi chiều muộn đầy nắng. Đồng hồ mới chỉ qua 5g30. Những

cái bóng đổ dài, những tiếng còi từ đằng xa vọng lại, sự lo âu và phấn khích
hiện lên trên mặt của những người qua đường. Người ta đã bắt được một kẻ
khủng bố, cô có nghe tin chưa? Thành phố vẫn nóng bức, căng thẳng, hầm
hập sốt. Người ta không muốn đi lại nhưng họ chẳng có một sự lựa chọn
nào - dù là đi tàu điện ngầm hay đi xe buýt thì cách nào cũng gặp những rủi
ro đe dọa của bọn khủng bố. Tôi đi bộ vòng sang phố Seymour, tới cửa
hàng quần áo của Eunice, mang theo cái thùng. Những khách hàng cuối
cùng đang điên cuồng tập trung sục sạo các giá đồ bán hạ giá. Những bóng
đèn chiếu trên trần rọi xuống mái tóc của Eunice, hắt ánh sáng lân quang
lên hàng mi giả của bà ấy. Tôi không biết bà ấy phải đeo cái mặt nạ ấy,
gương mặt của một phụ nữ bán hàng chuyên nghiệp hết ngày này qua ngày
khác như thế nào. Với bà, khách hàng lúc nào cũng đúng, thậm chí ngay cả
khi cô ta rõ ràng đã sai lè lè và chiếc váy mà cô ta đang mặc thử là quá chật
nhưng ta vẫn khéo léo khen nó rất hợp, rất đẹp rồi nói có lẽ ở đây có một
cái khác đẹp hơn.

Tôi khâm phục Eunice vì sự kiên nhẫn, độ lượng của bà, vì cái miệng ăn

nói nhẹ nhàng lịch sự, vì khả năng chịu đựng những vị khách quấy rầy làm
mất thời gian, những người chỉ đến để mà nhìn ngắm chứ không mua.
Nhưng có lần Eunice đã nói với tôi: “Nếu một người trẻ tuổi thử một chiếc
váy áo dự tiệc rượu cocktail mà cô ấy không có khả năng mua nổi nó và dù
gì đi nữa cũng không bao giờ có được một lời mời đi dự tiệc rượu cocktail
thì tôi vẫn sẽ để cho cô ấy thử. Vì cô thấy đấy, ta chẳng bao giờ biết được
thứ gì sẽ đến sắp tới trong cuộc đời ta. Biết đâu một ngày nào đó, cô gái lao
động nghèo này có thể bước vào với một chiếc nhẫn kim cương trên ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.