ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 342

– Con trai cô ấy. Có phải cậu ấy đã bị những người kia làm cho tiêm

nhiễm hư hỏng?

– Nó chết rồi, - bà ấy đáp cụt lủn và uống trà như thể đang cố nhấn chìm

đứa con trai ở bên trong mình.

– Cháu rất tiếc.
– Vì sao thế? Sao cô phải lấy làm tiếc?
– Thật là kinh khủng khi người mẹ mất đi đứa con của mình.
Eunice nhún vai. “Chết là chết thôi”.
– Thế con trai cô mất khi nào?
– Cách đây cũng không lâu.
– Bố của cậu ấy là ai vậy? - Tôi hỏi Eunice, cảm thấy như mình đang

bước vào một nơi trong cuộc đời của bà ấy, một nơi bị che giấu khuất sau
bộ đồ, mái tóc cài trâm và hàng lông mi giả, kín bưng đến nỗi nó dường
như giống như một màn đêm đen đặc không thể xuyên qua được.

– Cô muốn biết điều đó ư? - Eunice nói - Muốn biết nhất trong số tất cả

bao nhiêu điều muốn hỏi! - Bà ấy bật cười. Tôi nghĩ trước đây mình chưa
nghe thấy Eunice cười thành những âm thanh kiểu như thế này bao giờ,
tiếng cười rúc rích khùng khục trong cổ họng.

Tôi đợi một lúc để xem bà ấy kể cho mình nghe nhưng rõ ràng là cuối

cùng tôi đã khiến Eunice trở nên câm lặng vì tất cả những gì bà ấy làm là
uống cạn tách trà của mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó những người
khách qua đường, một dòng người đang đổ về hướng nam tới ga điện
ngầm, trông ai nấy đều bất lực và yếu ớt trong nhũng chiếc váy và đầm
mùa hè - những bộ đồ vải mỏng, trong những đôi xăng-đan bám lỏng lẻo
vào chân, trong dáng điệu lướt qua êm nhẹ, gần như thể là đang trôi bồng
bềnh và bốc hơi khi đi vào đám hơi ẩm của buổi đầu hôm.

Eunice tiếp tục uống trà trong câm lặng, - giữa đôi mắt bà ấy hiện lên

một đường lằn và đầu gục xuống trong khi chiếc tách đã trống trơn hết
nhẵn. Đó cũng chính là cử chỉ mà tôi đã thấy ở bà ấy vào buổi sáng, qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.