ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 54

giả làm Emma Bovary

[8]

đi loanh quanh mà chẳng biết tí gì về đời sống

tỉnh lẻ hay nghề nông. Nhưng, sự buồn chán thì tôi hiểu rất rõ.

Lần cuối tôi gặp bà Presscot là lúc bà ấy đang loanh quanh ở bậc tam

cấp, dáng vẻ trông mệt mỏi. Chỉ nhờ giờ khuya tôi mới có thể biết bà đang
về nhà hay sắp đi.

– Ta đã làm được trò ảo thuật - bà nói, giọng mỏng tang như giấy lụa. -

Giờ thì trông cháu khá hơn nhiều rồi đấy.

– Cháu cảm ơn bà.
– Ta nghĩ cháu nên ăn chút thịt đỏ. Cháu cần sắt và protein. Cháu sắp

sửa trở thành một cô gái hết sức khỏe mạnh rồi. Đấy là tạng người cháu,
khung xương cháu. Cháu xuất thân từ gia đình nông dân.

– Cháu không nghĩ thế.
– Ồ, đúng thế đấy. Ta khá chắc với cháu như vậy.
– Cháu đi cùng bà được không?
– Đi đâu?
– Nơi bà đang đến ấy.
– Không, cháu yêu ạ. Ta không muốn thế.
Rồi bà nhẹ nhàng đi xuống phố, nhanh hơn tôi nghĩ. Tôi đi theo bà một

đoạn, đến phố Edgware rồi quay về. Tôi thấy bà đứng chờ dưới những ngọn
đèn đường ở góc công viên Hyde Park. Mái tóc bà óng ánh dưới làn mưa
phùn.

Mọi thứ đều được chiếu rọi bằng một thứ ánh sáng màu hổ phách: những

trụ đèn giao thông có vẻ như mãi mãi giữ cái màu hổ phách ấy. Tôi bỗng
ngập trong một niềm hân hoan bất chợt hệt như một người vừa tỉnh dậy sau
cơn hôn mê. Đó là niềm vui thích được sống, một niềm khoái lạc.

“Bà Prescott,” - tôi gọi - “nói cho cháu nghe…” Nhưng bà ấy đã chạy

qua đường và dù tôi có đuổi theo nhanh đến thế nào đi nữa, tôi cũng không
thể bắt kịp bà. Đêm đó hay đêm khác cũng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.