ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 68

có những ly sâm panh và có những buổi ngắm hoàng hôn gần như hiển
nhiên là ở một bãi biển nào đó hay chí ít là cũng tại một nơi có khung cảnh
nhìn ra biển. Họ nhất định chọn nơi có cảnh biển. Từ trước đến giờ, bố mẹ
tôi mới chỉ thấy nước chảy ở một nơi không phải trong bồn tắm của mình
có một lần. Đó là khi họ có một chuyến đi biển dữ dội băng qua Eo biển
Anh hồi trước chiến tranh. Họ ở dưới boong tàu suốt cuộc hành trình, thỉnh
thoảng liếc vội đầy vẻ kinh hãi qua ô cửa sổ ở mạn tàu để nhìn ra ngoài mặt
biển đen cuồn cuộn sóng. Nhưng bố mẹ tôi biết rằng biển không phải là
như vậy. Chẳng hạn như phải có một loài cây họ cọ nào mọc ở đó dù họ
không thể quyết định đó là cây gì: chà là, dừa hay là chuối?

Sau nhiều đêm bàn bạc, bố tôi quyết định đi đến một việc mà đối với ông

là một bước đi lớn: ông quay sang những người duy nhất mà cả hai biết có
thể giúp đỡ được họ. Đó là những người hàng xóm vui mừng hồ hởi, đặc
biệt là những người sống lâu năm ở Benson Court vốn đã từng chứng kiến
tôi lớn lên như thế nào, nô đùa ầm ĩ một mình ở các dãy hành lang trải
thảm, tinh nghịch nhấn nút thang máy và chạy vòng quanh khu vườn công
cộng trong thế giới tưởng tượng của tôi ra sao.

Gilbert, người đã lấy đi trinh tiết của tôi và vui mừng chuyển tôi cho một

anh chồng, đã thu xếp một cuộc họp tại căn hộ của anh ta để quyết định nơi
chúng tôi sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Bà nữ diễn viên ballet đã có mặt ở
đó. Rồi tiếp đến, lão chồng “đại gia” của bà ấy, cô phát thanh viên đài BBC
và một vị bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình bước vào. Một số người quan tâm và
có đầu óc bảo thủ cũng đến. Cả thảy có 10 người, không tính bố mẹ tôi -
hai con người chưa một lần nào đặt chân sang căn hộ của người khác trong
khu chung cư. Họ hoàn toàn chẳng hề biết những người khác đã sống dưới
cùng một mái nhà theo cách này: với bàn uống cà phê, bộ chén bát ăn tối,
tranh, thảm, đồ trang trí, rèm thêu kim tuyến, trường kỷ bọc vải hoa sặc sỡ,
giá sách, tủ chè và tua trang trí.

Sau một hồi tranh luận kịch liệt - hết hai bình cà phê và một bầu rượu mà

bố mẹ tôi không hề đụng đến nhưng thay vào đó là ăn chocolate đen
nguyên chất bọc giấy bạc - họ chọn Riviera của Pháp, đặc biệt là Nice,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.