ÁO KHOÁC VAI NGƯỜI - Trang 74

bày trong đó, những tấm màn nhung thậm chí còn bạc màu hơn cả giấy dán
tường - chẳng có một thứ gì chứng tỏ nó là một mái ấm chứ không phải là
một cái nhà cho thuê rẻ mạt. Tất cả đều cũ kỹ, tồi tàn ngoại trừ bức ảnh
màu đóng khung chụp tôi trong bộ mũ áo tốt nghiệp màu xám, tay cầm chặt
bằng tốt nghiệp được cuộn tròn. Bức ảnh được chụp bằng máy của
Alexander. Bên phải tôi là một con ngỗng Canada đang cố đạp lên lưng một
con mái đứng trên bãi cỏ cạnh cái hồ nhân tạo.

Lão người Trung Hoa nhắm mắt lại ngủ sau khi đã cảnh báo tôi về một

ẩn ý đang diễn ra trong căn phòng này.

– Chẳng hạn như nếu phát hiện mình có mang thì ta có thể phải suy nghĩ

về tình hình của mình khá là cẩn thận đấy, - mẹ tôi nói.

Tôi ngước nhìn lên. Mái đầu của bà vẫn còn cúi xuống chiếc tất nâu.
– Phải vậy thôi. Ta có thể sẽ phải tự hỏi bản thân xem mình có chịu

đựng nổi tất cả mọi chuyện hay không, liệu đứa bé có chết cùng với nỗi sợ
hãi trong ta hay không vì bom lúc nào cũng dội xuống. Đứa bé đó sẽ chẳng
muốn ra đời chút nào.

– Chuyện này đã xảy ra với ai rồi hở mẹ? - tôi hỏi.
– Ai ư?
– Vâng, với ai vậy mẹ?
– Nhưng mà cái gì xảy ra mới được chứ?
– Những gì mẹ đang nói đến ấy.
– Không phải mẹ đang nói chuyện vặt vãnh đâu. Mẹ chỉ quan sát và

thấy thế thôi. Thời chiến tranh, bố mẹ phải ăn những thứ thật là khủng
khiếp. Không hề có hoa quả tươi. Chỉ có chút thịt. Bố con thấy khó mà làm
được món gì vì không có bơ. Chanh cũng không có nốt để mà pha trà. Mẹ
nghĩ đối với bố con, đó là điều tôi tệ nhất. Cà phê thì tồi hết chỗ nói. Hồi
đó, mẹ nghĩ, bố mẹ chỉ có toàn rau diếp xoăn thôi.

– Mẹ con mình đang nói về chuyện con cái mà.
– Ờ phải. Đúng là mẹ con mình đang nói về chuyện đó. Nếu một người

nào đó chuẩn bị có con nhưng không phải trong một tình huống tốt thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.