ẢO LINH KỲ - Trang 47

ẢO LINH KỲ

Quỷ Cổ Nữ

www.dtv-ebook.com

6. Vô Kê.

Cách Vô Kê đúng nửa dặm, Mạc Tông Trạch đang quỳ giữa đống bụi

đất, ôm xác Nhất Trượng Hồng đã không còn thủ cấp. Đôi mắt ông rảo
hoảnh.

Bàn tay dính máu nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh phẫn nộ, căng

lên như sắp vỡ tung. Nhất Trượng Hồng từ lâu đã là một phần sinh mệnh
của Mạc Tông Trạch. Hôm nay thấy nó ra đi ngay trước mắt, ông kinh
hoàng đến mức nhất thời quên mất đau khổ. Rồi đây, chỉ khi nâng chén
uống trà, bi thương mới có cơ hội từ từ dâng lên, chầm chậm thấm vào từng
mạch máu. Một người thân nữa mất đi, một áp lực phục thù mới thành
hình, ông lại có thêm một ý nghĩa để tiếp tục sống. Hoặc là, bớt đi một ý
nghĩa để kéo dài sinh mạng này.

Tiếng nói cất lên sau lưng, "Chắc Mạc bổ đầu đang muốn đi dọc bờ

sông để truy tìm kẻ vừa rồi? Hay chạy thẳng tới kinh đô đại náo Đông
Xưởng?"

Muốn, ông muốn lắm. Nhưng lại biết đó không phải hành động khôn

ngoan. Một mình đối đầu với bao nhiêu cao thủ Đông Xưởng, kể cả có giết
được gã sai dịch trẻ tuổi ấy, thì tính sao cho mẹ già ở Giang Kinh và gia
đình nhạc phụ ở kinh đô đây? Gây thù chuốc oán với Đông Xưởng khác
nào tự đào huyệt chôn mình. Nhu nhược, ta đây vẫn là kẻ nhu nhược.

Mạc Tông Trạch bất thần nhớ ra, mình chưa kịp tạ ơn ân công đã chìa

tay cứu mạng. Giọng nói rất quen thuộc, và khuôn mặt còn quen thuộc hơn.
Đó là một chân dung đáng ái ngại ở phủ Giang Kinh, mình bận đồ đạo sĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.