ẢO LINH KỲ - Trang 48

nhếch nhác, bộ dạng rồ dại, lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, vừa ăn
mày vừa hành đạo, đôi khi cũng kể chuyện rong, kể chuyện tiếu lâm, xem
bói lừa gạt dân ngoại tỉnh kiếm mấy đồng lẻ. Vì thế bị thiên hạ đặt cho biệt
hiệu Vô Kê đạo trưởng. Vô Kê thỉnh thoảng cũng gây sự đôi co với người
khác vì vài đồng bạc, các bổ khoái có liếc thấy đều cho qua.

Mạc Tông Trạch đã nhiều lần gặp lão trong thành, nhưng không ngờ

lão lại là chân nhân bất lộ tướng. Ông chợt nhớ đến lời cảnh báo của bổ đầu
tiền nhiệm Lã Diệp Hàn, phủ Giang Kinh ngọa hổ tàng long, là nơi vàng
thau lẫn lộn, lúc nào cũng xảy ra chuyện khó lường.

"Để hạ gục gã cầm loan đao, đạo trưởng dùng tuyệt kỹ gì thế?"

Vô Kê đạo trưởng đáp, "Hừ, tuyệt kỹ gì đâu? Thấy ông gặp tình thế

cấp bách, tôi thì không có binh khí, đành ném ra vài đồng xu bẩn để phong
bế mấy huyệt vị của gã, giờ thì tốt rồi, tôi hết cả tiền ăn cơm tối nay!"

"Tôn hiệu đạo trưởng là gì?" Vì ơn cứu mạng, Mạc Tông Trạch đương

nhiên không để lãi phải đói bụng, và chắc chắn Vô Kê đạo trưởng cũng
không phải tên thật của lão.

"Bần đạo là Vô Kê, họ còn gọi bần đạo là lão già điên, thầy bói láo, kẻ

lừa bịp, ăn mày hôi... Danh khả danh, phi thường danh*, hà tất tìm biết."
Vô Kê đạo trưởng bước lên vài bước, mùi hôi hám loang ra không khí dễ
mà đủ đánh ngã các cao thủ từ xa. "Bổ đầu đừng vội cảm ơn, hãy nén đau
buồn rồi nghĩ kĩ xem, bão dông sắp ập đến, nên trú ẩn hay đón gió giỡn
mưa?"

*Trích Đạo Đức Kinh, hàm ý tên đặt ra cũng chỉ là cách gọi, không

mang ý nghĩa gì mãi mãi.

Mạc Tông Trạch nhất thời quên lãng buồn đau, tò mò hỏi, "Đạo

trưởng nói sâu xa quá, tại hạ nhất thời chưa hiểu rõ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.