ÁO MƯA - Trang 15

coi là “vì bài bạc mà quen nhau”. Lần đó là bởi đàn em học lịch sử thấy một
con chuột, gào toáng lên. Tín Kiệt với Trần Doanh Chương muốn bắt nó
nên tìm tòi khắp phòng.

Có điều, chuột thì không tìm được, lại phát hiện một bộ mạt chược.
Tín Kiệt nói, thấy mạt chược mà không đánh sẽ bị trời phạt, thế nên đề

nghị mọi người cùng chơi.

“Bọn mình chỉ có ba người thôi, thiếu một sao chơi được.” Trần Doanh

Chương xoa xoa bàn tay đã phát ngứa, nói.

“Đừng nhìn em, bạn bè em quen đều là người có tiêu chuẩn đạo đức cao,

không biết chơi mạt chược đâu!”

Cô bé đàn em khoa lịch sử nói rất kiên định, có điều lại quên mất bản

thân mình biết chơi mạt chược.

“Ài... Ba người thiếu một, đúng là một trong bốn nỗi khổ lớn của cuộc

đời.” Tín Kiệt cảm khái cất lời.

Bốn chuyện vui lớn của cuộc đời, mọi người đều biết là:
“Hạn hán lâu ngày gặp mưa dầm, đất khách quê người gặp bạn cố tri,

đêm động phòng hoa chúc và lúc được ghi danh bảng vàng.”

Còn bốn nỗi khổ lớn của cuộc đời, Tín Kiệt lại nói thành:
“Đi xe dã ngoại gặp mưa dầm, đất khách quê người trốn kẻ thù địch, tối

hè nóng nực bị cúp điện và đánh bài ba người thiếu một chân.”

“Nghĩ ra rồi! Tớ quen một sinh viên bên kỹ thuật, chắc chắn cậu ta biết

chơi.” Tín Kiệt đột nhiên nói với vẻ hưng phấn.

“Sao cậu dám chắc cậu ta biết chơi?” Trần Doanh Dương nghi hoặc hỏi

lại.

“Sinh viên kỹ thuật toàn tiếp xúc với phương trình và chữ số, quan niệm

về lễ nghĩa liêm sỉ tương đối nhẹ.”

“Đàn anh ơi, anh nói cũng ác miệng quá.” Cô bé đàn em khoa lịch sử

cười nói.

Thế nên Tín Kiệt gọi điện cho tôi, lúc gọi cậu ta nói:
“Muốn phá Tào công, nghi dùng hỏa công, vạn sự đã chờ, chỉ cần cơ

hội.”

“Cậu nói cái khỉ gì thế? Sao lại bắt chước lời Khổng Minh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.