ÁO MƯA - Trang 59

“Khứ niên kim nhật thử môn trung

Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong”

(Hôm nay, năm ngoái, cửa cài
Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi
Mặt người chẳng biết đâu rồi
Hoa đào còn đó vẫn cười gió xuân

Người dịch: Trần Trọng Kim)

“Bài thơ này cũng rất dễ hiểu, Âu Dương Tu mượn đêm Nguyên Tiêu để
tôn lên cảnh vật vẫn như trước nhưng người đã nơi xa. Thôi Hộ lại mượn
‘hoa đào’, tình cảnh mà hai người biểu đạt rất giống nhau.”
“Thơ ca Trung Quốc thật thú vị, cùng đểu biểu đạt tình cảm tương tư trong
lòng mình, có người dùng ‘đầm lệ’ để biểu thị, có người lại dùng ‘cười gió
xuân’ để diễn tả.”
“Ồ! Ameko, em thật thông minh. Cho nên thơ từ tiếng Trung chú trọng ở
cảnh giới chứ không phải chỉ dựa vào một số câu chữ hoa lệ. Như bài thơ
sáu bước rưỡi lần trước, em làm rất tốt.”
Ameko gật đầu rồi cầm bút chép lại bài thơ này một lượt.
Lần này tôi học khôn, quan sát kỹ phản ứng của nàng.

“Ameko, sao em viết tới đoạn ‘cười gió xuân’ lại không cười?”
“Hả? Sao em lại phải cười?”
“Vừa rồi em viết ‘đầm lệ’ đã khóc, giờ là ‘cười gió xuân’ đương nhiên phải
cười chứ.”
“Ha ha... Chỉ có anh chọc em cười thôi.”
Cuối cùng Ameko cũng nín khóc mỉm cười, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thái-san, vừa rồi không phải em ‘khóc’ mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.