ẢO VỌNG - Trang 205

Ông William cảm thấy có cái gì ẩm ướt trên ngực trần của ông: Nước mắt

của bà Elinor. Ông lấy mu bàn tay trái mà chà chà một cách dịu dàng êm ái
lên má bà.

“Coi nào, coi nào!” Ông nói để an ủi bà.
“Em hy vọng là em sẽ không để mình ghê tởm Jessica,” Bà nói lẩm bẩm

trong miệng.

“Em không thể ghét nó, vì điều đó cũng chẳng giải quyết được gì. Vì thế

anh muốn quy tụ mọi người trong gia đình về đây, dưới một mái nhà, để
cùng xem xét sự việc với nhau.”

“Jessica xem ra đã là một gánh nặng kinh khủng…”
Những tư tưởng này quay lại đúng vào giây phút mà ngay tại chính phòng

khách này hôm nay, ông đã đột ngột cảm nhận linh hồn mình được soi sáng.
Một thứ ánh sáng không kéo dài lâu, chắc chắn như thế, nhưng ông có thể
nhớ lại và sống bằng cái ánh sáng xuyên suốt đó của ký ức.

“Đúng thế,” Ông nói, “Jessica đã là một gánh nặng. Chúng ta hãy cố gắng

chịu đựng gánh nặng đó, nặng chừng nào chịu chừng nấy. Quá khứ đã nhầm
lẫn. Nói hết sức đơn giản, là chúng ta đã không cho Jessica vào trong nhà.”

“Làm thế nào được!” Bà Elinor nói “Đó chỉ là một con đầy tớ…”
Ông run lên, chặn bà lại:
“Em hãy im đi, em yêu. Đừng nói tiếng đó. Nó vốn là con gái của bà

Bertha. Dù sao đi nữa, chính Peter là người mà chúng ta nên nghĩ đến bây
giờ. Đối với Peter, vẫn còn thời gian.”

Và ông tập trung hết can đảm, sẵn sàng đương đầu với tương lai bất định.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.