ẢO VỌNG - Trang 63

III

M

ột buổi chiều xuân, đang khi ông William đứng trước tấm gương soi

thắt cà vạt, ông tự nhủ với một chút chua chát trong lòng: “Ở trên đời này
xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, trong gia đình ta cũng thế thôi.”

Ông cảm thấy nỗi ân hận giống ngày xưa, lúc còn trai trẻ, đã âm thầm vận

dụng một cuộc đối đầu với cha ông, tìm mọi cách để cha ông cho phép về ở
luôn tại Manchester, thay vì chờ đến mùa hè về đó nghỉ mát. Nhờ vậy ngày
nào William cũng thấy được Elinor. Từ mấy năm gần đó, William đã học
dương cầm và chơi khá lão luyện để hòa âm khi Elinor hát, trừ khi cô chọn
kịch bản Đức, một bài khó chơi, mà hơn nữa anh đoán là không hợp với
tiếng của cô. Đàng khác, cô cũng có tiến bộ, nên anh thích thú đánh đàn khi
cô hát. Sau khi thành vợ chồng và có con, họ đình chỉ tất cả việc đàn hát đó,
song khi lũ con rời khỏi gia đình, thì họ lại đàn hát vui vẻ cùng nhau. Ông
khoái chí thấy lại những ngón tay mềm mại của bà, giọng trong như ngọc
của bà; từ lúc xuân thời đến nay giọng bà chỉ hạ mất một âm giai thôi. Ông
còn nhớ mùa hè trước khi thành hôn, ông bị làm độc một cách khác lạ ở bàn
tay. Độc làm ở bên trong, dưới da, bên ngoài chẳng có dấu vết gì cả. Sự đau
đớn xót xa chỉ trong vài ngày lan tràn khắp châu thân. Và càng rủi ro hơn
nữa, vì vào đúng lúc bà Elinor phải tham gia một cuộc hòa nhạc thường
niên, biến cố quan trọng trong mùa hè. Chẳng những William phải bỏ cuộc,
vì cơn đau nhức nhối, mà còn lâm cái nhục bị thay thế bởi một người lớn
hơn mình đến năm tuổi, ngay trên khán đài của thị trấn. Đó cũng là đối
tượng của sự ghen tuông sâu đậm tồn tại lâu dài sau khi ông đã cưới bà
Elinor. Tại sao hôm nay đứng đối diện với chính mình, ông lại không tự thú
nhận lòng ganh tị với Lorenzo Marquis đến nay vẫn còn. Ông Marquis luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.