sống xem ra ghê tởm trong chính cái phồn vinh, sự tăng trưởng, cái sinh
động của nó, làm cho đời sống lành mạnh của những người vô tội phải hao
mòn, giống như bệnh ung thư đang gặm nhấm. Đang khi ông đi lần đến chỗ
chán nản từ trong sâu thẳm của tâm tư, thì một vài sự việc cùng loại, lại xảy
đến xa cách chốn thị thành, trong góc nhỏ quê hương mà ông thích ngắm
nhìn, lại có một sự tinh sạch họa biếm, một sự vô tội họa hiếm, trong vùng
quê ưu đãi của xứ Vermont, và ngay cả ở trung tâm nơi thánh thiện mà ông
đã chia sẻ với bà Elinor, tại chính nhà ông.
Buồn cười thay chính con chó mực là nguyên nhân của cuộc xáo trộn này,
con vật lì lợm mà Jessica mang về ngày áp lễ Giáng sinh. Ông William hết
lo nghĩ về điều đó và những ngày nghỉ đã qua đi một cách tuyệt diệu. Đã có
tuyết sa, và lần đầu tiên ông William cảm thấy vui mừng được làm ông nội.
Cho đến lúc đó, ông có cảm giác thẹn thùng, chán nản, xem thấy thế hệ thứ
ba nhỏm dậy quanh mình, ông không còn trẻ trung nữa. Ông đã lập gia đình
sớm, và Winston cũng thế. Madge tỏ ra vui thích vì có con sớm, theo cách
các bạn trẻ đời mới mà không biết xấu hổ. Khi ông kết bạn với Elinor,
Winston sớm được sinh ra, cách hôn lễ chưa đầy mười hai tháng, đã là
nguyên nhân khó chịu cho cả gia đình. Winston và Madge, trái lại, xem ra
hãnh diện vì cưới nhau rất sớm, lại sinh con còn sớm hơn, chỉ chưa đầy một
năm. Trong dịp Noel, Madge đã thông báo một cách vô ích là cô ta lại có
thai, và cứ thế mỗi khi có một đứa trẻ sắp ra đời.
“Phải, phải,” cô ta reo lên, gương mặt tròn trĩnh, da dẻ hồng hào và trắng
trẻo, dào dạt vui tươi. “Thật là tuyệt! Tháng bảy ngày mười hai…”
Cũng chính cô ta quyết đoán ngày giờ, hiểu ngầm những thiết kế chuẩn
xác, khêu gợi những con người phóng túng, dự đoán cả đêm ấy, (hay ngày
ấy), vì ông William nghi ngờ, căn cứ trên những sự kiện nào đó xảy đến ở
nhà ông, cho thấy rằng Winston đâu có đường hoàng chờ cho đêm đến, anh
ta chỉ làm theo ngẫu hứng mà thôi…
Ông William quay mình khỏi tấm gương soi trước mặt. Dù sao thì ông
cũng thừa nhận lũ trẻ trên tuyết ngày lễ Giáng sinh là thật lộng lẫy: thằng bé
trai áo choàng đỏ mang ghệt, và em gái nó tí xíu, bước đi còn vấp ngã trong
bộ đồ xanh đậm, áo choàng bằng da thú màu trắng mà bé lấy làm hãnh diện;