ẢO VỌNG - Trang 95

Edwin sững sờ hỏi lại:
“Hôm nào? Cô ta có tật làm như thế từ hồi chúng con còn nhỏ, và con

thường tìm cách lẩn tránh.”

Bà Elinor lại nói gay gắt:
“Tại sao con không bảo cô ta dẹp cái thói đó đi?”
“Con sợ mếch lòng cô ta. Mẹ thường bảo con tránh làm mếch lòng người

khác! “

Vera ngồi lặng thinh, cúi đầu.
Ông William chậm rãi hỏi:
“Con có nghi là cô ta si tình con không?”
Edwin đáp, giọng run run:
“Không bao giờ con nghĩ đến một chuyện như vậy, nghe ghê tởm làm

sao!”

Edwin đột nhiên nhìn họ, hốt hoảng:
“Nhưng quái quỷ, làm thế nào tôi chứng minh là cô ta nói dối đây, nếu các

người không tin tôi, vậy thì ai tin?”

Vera quay qua nói một cách chững chạc, rõ ràng:
“Em, em tin anh!”
“Ôi, Vera!” và tiếng anh tắt nghẹn.
“Tất cả chúng ta đều tin con, Edwin,” ông William nói một cách quả

quyết. “Ba cho là Jessica đã mất trí. Cô ta tưởng tượng ra như vậy. Có thể cô
ta lấy mộng làm thực. Tốt hơn là chúng ta nên quên đi tất cả.”

“Chắc phải vậy thôi,” bà Elinor nói. Bà ngồi thẳng lên, đặt một tay lên vai

con trai và bảo, “Điều này chẳng can hệ gì đến con, Edwin ạ. Mẹ sẽ bảo
Herbert và Bertha. Bây giờ con hãy lái xe đưa chúng ta về nhà.”

Chiếc xe lại chạy đi, mọi người đều im lặng, nhưng ai biết trong đầu óc

Edwin và Vera có cái gì, đang khi họ ngồi ở ghế trước? Đã từ lâu ông
William có kinh nghiệm rằng, cách để giải quyết điều không giải thích được,
là đừng để ý đến nó cho đến khi nó trở thành giải thích được. Tiềm thức hoạt
động dưới thói quen hằng ngày, may thay con người cần ăn, cần uống, cần
thở khí trời trong sạch, cần ngủ nghỉ, và trên hết, cần làm việc. Biết bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.