ẢO VỌNG - Trang 98

IV

“B

ao giờ Jessica sinh con?” Bà Elinor hỏi bà Bertha.

Bà Bertha lúc lắc cái đầu đồ sộ của mình và nói với vẻ cố chấp:
“Tôi chả biết gì hết. Chúng nó có nói gì với tôi đâu.”
Ngày xưa nhà bếp thật là niềm nở, bây giờ biến thành nơi thù nghịch, cô

đơn. Herbert tự dọn bữa cho mình và ăn nơi phòng việc.

Khi bà Elinor hỏi Herbert, anh ta cũng lắc đầu và trả lời thối thác:
“Các bác sĩ ngó bộ cũng chẳng biết gì. Ngày nào cũng được, con nghĩ là

trong tháng này thôi.”

Nhiều tuần lễ trôi qua mà chẳng có gì xảy đến. Nhưng vào một buổi sáng,

Herbert vắng mặt trong giờ điểm tâm. Một cú điện thoại hơi muộn của anh
gọi đến cho biết lý do. Anh ta hét trong máy:

“Jessica chuyển bụng. Con đang ở nhà thương. Sinh khó, con tưởng đã

phải mất cô ấy. Một bé gái. Ông bác sĩ bảo: Jessica sẽ tuyệt sản. Ông ta đang
làm những gì cần thiết cho cô ấy.”

“Herbert, thế thì buồn quá!” Bà Elinor kêu lên.
“Có sao đâu, thưa bà,” Herbert đáp lại.
Bà Elinor nghe như anh ta đang lau mồ hôi, thứ mồ hôi tươm đầy trên

mặt, trên cổ, bất kể mùa hạ hay mùa đông; đó là do tình cảm, không liên
quan gì với nóng hay lạnh. Và anh ta nói thêm:

“Chắc con sẽ vắng mặt vài ngày.”
“Anh đừng ngại điều đó,” bà Elinor nói.
Thật sự bà cảm thấy nhẹ người. Bà đặt ống nghe xuống và đi vào nhà bếp.

Bà Bertha đang lom khom dọn lò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.