ẢO VỌNG - Trang 99

“Bà Bertha,” bà Elinor nói cách lịch sự “Herbert vừa gọi điện cho tôi. Bà

có một đứa cháu gái rồi, chúc mừng bà.”

Bà Bertha khóc rống lên:
“Nó chẳng làm cho tôi vui chút nào!”
“Có chứ!” bà Elinor nói, lòng đầy thương hại – Để nó lớn lên tí chút,

Herbert bồng nó đến đây cho tôi, bà sẽ thấy nó.

“Herbert không đồng ý đâu.”
Bà Bertha nói lầm bầm, giọng nghẹn ngào vì nước mắt. Bà cố chun vào

thật sâu trong lò, để có thể dọn đến tận các góc, và tiếng bà nghe ở ngoài ồm
ồm. Bà thêm:

“Ngay cả bây giờ, Herbert cũng ghét tôi thậm tệ.”
“Ôi, Bertha!” bà Elinor nói, mất kiên nhẫn.
Bà ra khỏi nhà bếp và suốt ngày không nói với bà Bertha tiếng nào nữa.

Bà chờ chồng bà về. Bà nói với ông:

“Họ nhất định thù ghét nhau. Tội nghiệp cho con bé mới sinh.”
“Lại một đứa con gái nữa!” Ông William nói, vẻ suy tư.

***

Ông William cảm thấy vững tâm, vì đến ngày đám cưới của Edwin thì bà

Bertha và Herbert tỏ ra phục vụ rất đắc lực, họ phải hợp tác với nhau trong
công việc. Winston và Madge kéo về với lũ con của họ. Susan từ trường về
vào chiều hôm trước ngày cưới, có Peter đi theo.

Tòa nhà lớn đầy người và không còn thì giờ để lo đến bên ngoài nữa. Ông

William cảm thấy thoải mái, một ân huệ ông đáng được, sau khi đã đạt được
kết quả tốt trong những phiên tòa hình sự trong thành phố. Ba tên tòng phạm
ông đã bào chữa theo tư cách là công dân, không phải theo giá trị luân lý, đã
được tạm tha có thế chân, đã được đánh giá là nhẹ tội hơn tên cầm đầu của
chúng, một tên giết người, đang giam giữ nghiêm nhặt chờ ngày lên ghế
điện. Ông William đã hướng dẫn bắt được hắn nhờ sự điểm chỉ của một tên
quan trọng nhất trong ba tên. Ông William đã quả quyết với chúng rằng ông
sẽ không nhận bào chữa chúng, nếu thái độ của chúng không thành khẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.