ẢO VỌNG TUỔI TRẺ - Trang 126

lắm rồi, từ ngày bỏ nhà đi biệt tích, Hạo chưa có dịp nào về thăm nhà. Anh
cũng chẳng viết thư về thăm hỏi gia đình. Nay chợt nhớ nhà, Hạo nghĩ cũng
nên về qua một chút. Biết đâu, gia đình chả truyền hơi nóng vào cơ thể anh
để anh mạnh dạn chiến đấu tới đích thành công.
Hạo bỏ công viên, anh gọi chiếc xích lô đạp. Món tiền bớt của vụ cướp nhà
băng Hạo vẫn giữ. Anh có thể trích một nửa tặng mẹ và em. Hạo thấy lòng
mình đỡ tủi. Nhưng ngồi trên xích lô, Hạo lại nghĩ ngợi.
Và anh quyết định không dùng tiền xương máu của anh em vào việc riêng
nữa.
Hạo bước xuống xe theo con ngõ nhỏ, anh lần về nhà mình. Một bài nhạc
ngoại quốc thu thanh ngoài lộ lùa vào ngõ hẹp. Tiếng vĩ cầm rít lên tê tái.
Hạo rùng mình. Bài nhạc ám ảnh Hạo. Tới nhà mình, Hạo đứng im nhìn
cánh cửa khép kín. Anh muốn gõ cửa, gõ thật mạnh. Rồi không hiểu sao,
Hạo lại vội vàng thoát khỏi con ngõ nhà mình.
Anh tự nhủ:
"Mai mốt làm nên chuyện gì trở về cũng chưa muộn". Hạo rảo cẳng bước.
Anh đi tìm lãnh tụ Hiển, đi tìm sự nghiệp cách mạng.
Hạo đã tìm thấy người lãnh tụ già.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.