ẢO VỌNG TUỔI TRẺ - Trang 92

- Nhờ cậu nói dùm với bà cụ cho thật khéo.
- Vâng, tôi sẽ nói Thảo đã nên người.
Hạo tưởng tượng mẹ Thảo là mẹ mình. Và chiều nào đó, bà cụ cũng được
Thái tới an ủi rằng "Hạo đã nên người". Lòng anh se sắt. Hạo chỉ tay về
phía góc nhà:
- Túi bạc ở đàng kia, cậu đếm đủ một trăm ngàn đem tặng bà cụ.
Chấn phân vân:
- Nhiều thế anh?
- Nhiều gì so với mạng sống một thanh niên tài hoa như Thảo. Tôi muốn
tặng bà cụ hết nhưng không thể được.
Chấn cảm động nói:
- Anh xử sự tốt quá, chắc linh hồn Thảo sẽ phù hộ cho sự nghiệp của chúng
ta.
Chấn lặng lẽ tới chỗ túi bạc, bật đèn và đếm tiền. Hạo uể oải đặt mình
xuống ghế bố. Anh rút thuốc toan châm hút. Nhưng nghĩa sao, anh lại vò
nát điếu thuốc, vất đi. Hạo quăng bao "Lucky" và hộp diêm cho Chấn:
- Thuốc đấy, hút đi cậu!
Một lát, anh gọi bạn:
- Này Chấn!
Đang thắt túi bạc, Chấn quay lại:
- Gì thế anh?
Hạo không nhìn Chấn. Anh vẫn nằm ngửa, một tay vắt lên trán:
- Tôi nghĩ rằng cậu sẽ cần tiền.
Chấn lạnh lùng đáp:
- Tôi không cần đâu. Anh nghĩ sai rồi đó.
- Cậu sẽ cần mà.
Chấn trở lại chỗ cũ, gần ghế bố của Hạo:
- Căn cứ vào đâu mà anh bảo tôi cần tiền?
Hạo chỉ tờ báo:
- Vào tờ báo của tên phái viên chết dấp này.
Chấn ngẩn người ra, chẳng hiểu gì. Hạo giảng giải:
- Hiện giờ Thái và Danh chưa biết sống chết ra sao nên chúng nó chưa biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.