nói. Không ai biết được đằng sau những giọt nước mắt đầm đìa kia
mỗi tên cướp đang suy nghĩ những gì.
Nổi cáu, tên "Chân Cỗ" bắt đầu quật một số người. Đanien quát
tháo ầm ầm, còn "Thú Biển" tuôn ra hàng tràng câu chửi rủa. Nhưng
tất cả đều vô ích. Bọn cướp cúi đầu xuống nhưng vẫn tiếp tục khóc
một cách buồn thảm hơn.
"Chân Gỗ" giận dữ nói qua giọng khản đặc:
- Bây giờ thì anh phải cám ơn con gái anh và cái thằng lãng tử đáng
nguyền rủa kia vì đã gây nên nông nỗi này. Rồi chúng ta đến phải
dựng một cái tháp chuông ở đây cho chúng nó sám hối về những tội
lỗi trên khắp các đại dương này thôi. Anh cứ nghe tôi, hãy treo cổ cái
thằng luân lý rởm ấy lên là xong!
Nghe thấy thế, tên Halêluda vội đi lấy ngay dây thừng, cầm sẵn
trong tay, đợi lệnh của Đanien. Đanien liếc nhìn về phía những
người đang khóc. Chúng đều tụ tập quanh Hatxan và Arabella.
Muốn bắt Hatxan tất nhiên Halêluda sẽ phải lách qua đám người
đang khóc bao quanh. Đanien ngần ngại. Chưa phải lúc. Bọn cướp
đang như điên dại kia có thể nổi dậy chống lại.
Halêluda và "Chân Gỗ" cũng nhận ra điều ấy. "Chân Gỗ" nhìn
Halêluda rít lên:
- Kết quả của công sức khó nhọc mày bỏ ra đấy!
Đúng lúc đó tên Mazipan với mái tóc bạc bước lên trên boong vẻ
như đang nghĩ ngợi sâu lắng. Dường như hắn chẳng nhìn thấy mọi
vật xung quanh. Hắn đi thẳng đến chỗ Đanien, đứng dừng lại, nhìn
thẳng vào Đanien hắn nói:
- Bây giờ tôi đã nhìn ra mọi thứ. Mọi thứ!
Hắn nhìn về phía bọn cướp, rồi cúi đầu bước ra lan can. Bên hàng
lan can Ađanbe cũng vừa mới tới đứng. Ađanbe mải thái thịt trong
bếp nên không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong boong, trông hắn
có vẻ bối rối.
- À chào. - Mazipan nói rồi đứng dừng ngay bên cạnh Ađanbe.
Hắn rút chiếc nhẫn hình con rắn ra khỏi ngón tay, rồi đưa cho