ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1175

Cậu thở hổn hển chạy đến, níu lấy ống quần ba, đi lạch bạch: “Daddy, ba

dùng con gì hình dung mommy vậy?”

Ba hơi chần chừ, cười vô cùng khẽ: “Ốc sên.”

“Bởi vì ốc sên phản ứng chậm sao?”

“…” Ba nhoẻn môi: “Có một phần thôi, nhưng chủ yếu là cái khác.”

“Là gì ạ?”

Ba cúi đầu, nhìn cái đầu nhỏ của cậu bên chân, nhìn đôi mắt rất giống

mẹ cậu kia:

“Kể cho con nghe một câu chuyện, ngày xưa có một con ốc sên nhỏ,

trên người nó mang cái vỏ rất nặng, nó luôn bò rất chậm rất chậm. Có một
ngày, một con sâu róm bò qua, nhìn thấy ốc sên liền hỏi: Sao cậu lại mang
cái vỏ nặng thế, cậu nhìn tôi xem, không có vỏ, bò rất nhanh đây. Ốc sên
nói: Bởi vì cậu sẽ mọc cánh, có bầu trời bảo vệ cậu. Con sâu róm liền bò
đi.” Giọng ba trầm ấm tinh khiết như tiếng gió trong trẻo của miền tuyết
trắng, mang lại khung cảnh bình an: “Lại một ngày nọ, có con giun bò qua,
hỏi: Sao cậu mang vỏ nặng như vậy, cậu nhìn mình thoải mái biết bao. Ốc
sên nói: Bởi vì cậu sẽ chui vào đất, có đất mẹ bảo vệ cậu. Sau đó nữa, có
con cá nhỏ cũng hỏi: Sao cậu lại mang vỏ, cậu xem mình bơi nhanh lắm
đây. Ốc sên nói: Cậu biết bơi, có đại dương bảo vệ cậu. Ốc sên nói tiếp: Mà
tôi chỉ có bản thân bảo vệ mình thôi.”

Cậu nghe đến say mê, vỗ bàn tay nhỏ bé khen ngợi: “Ốc sên thật tài ba.”

“Đúng. Mẹ của con là cô gái dũng cảm nhất, kiên cường nhất mà ba

từng gặp.” Ánh tuyết chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của ba, thấp thoáng vẻ dịu
dàng: “Cá heo nhỏ yêu dấu, con có đôi mắt tinh khiết hệ như mẹ con vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.