ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 1177

nhàng, nhàn hạ và thảnh thơi như một khúc ca dao xa xăm. Khi đó, lò sưởi
ấm áp, sáng sủa sạch sẽ, rau quả tỏa hương, ban đêm yên tĩnh.

Buổi tối trước khi đi ngủ, ba và mẹ chen chúc trên chiếc giường nhỏ của

cậu, cùng nhau kể chuyện Sherlock Holmes Đến lúc cậu sắp ngủ, theo thói
quen ba mẹ tặng cậu nụ hôn chúc ngủ ngon. Lúc này mẹ bỗng nhìn ra ngoài
cửa sổ nói: “Tuyết rơi rồi.”

Ba ôm cậu khỏi giường, đặt lên cửa sổ. Mẹ cũng ngồi trên cửa sổ, đẩy

cửa sổ ra. Cậu ở trong lòng ba và mẹ, nín thở ngước nhìn. Bầu trời đêm
xanh thẳm, từng bông tuyết li ti chậm rãi bay lượn, trong veo và tinh khiết.
Bông tuyết nhanh chóng trở nên dày đặc hơn, càng lúc càng lớn, lấp lánh
rơi xuống giữa bầu trời đêm, cậu nhìn đến mức hơi thở cũng bắt đầu dồn
dập.

Cậu kêu lên: “Đây là lễ Giáng sinh tuyết đầu mùa lần đầu tiên của con.”

Mẹ nói: “Tuyết đầu mùa vào Giáng sinh, năm sau sẽ là một năm hạnh

phúc.”

Đúng vậy đấy, lễ Giáng sinh nên có tuyết rơi!

Ba nói: “Sau này năm nào cũng hạnh phúc.”

Cậu nghe, ngẩng đầu nhìn, thấy mẹ tựa vào lòng ba, đầu gối lên vai ba,

chăm chú nhìn ba, ba cũng chăm chú nhìn mẹ. Đôi khi yêu không cần phải
nói thành lời, cứ lẳng lặng cảm nhận, như thể hít thở vậy. Cậu còn nhớ, cảm
giác khi đó gọi là yêu.

Tuyết trắng ngoài cửa sổ, ba người một nhà tựa bên cửa sổ, đẹp đến mức

từ đó khắc sâu vào trong ký ức. Cậu còn nhớ, một năm lại một năm, vô số
những nụ hôn chào buổi sáng, nắm tay tản bộ, nụ hôn tạm biệt, ăn ý nhìn
nhau, hôn chúc ngủ ngon, từng chút từng chút, lắng đọng qua ngày, trở
thành tình yêu không ngừng khắc sâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.