ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 17

Chân Ái đứng bên cạnh người tuyết thấp béo, không bao lâu đã thấy

Ngôn Tố đi đến dưới quang cảnh trời đông trắng xóa. Phản ứng đầu tiên của
cô là kinh ngạc. Anh không ngồi xe lăn, đôi chân lành lặn, thon dài thẳng
tắp.

Lúc ngồi xe lăn trông anh không nhỏ, bây giờ nhìn lại dáng người cao

gậy. Áo măng-tô màu đen, khăn quàng cổ màu xám, thân hình rắn rỏi cao
lớn, khiêm tốn nhưng gặp qua là nhớ. Tựa như những anh chàng quý tộc
nước Anh trong phim điện ảnh.

Chân Ái chờ anh đến gần, lịch sự cười với anh một tiếng, hơi thở phả ra

trong không khí lạnh lẽo kết thành một làn khói màu trắng, nhanh chóng bị
gió thổi đi. Hiển nhiên Ngôn Tố bất ngờ với nụ cười của cô, vẻ mặt đã
không sinh động càng đơ hơn, như bị gió lạnh đông cứng lại. Đôi mắt màu
nâu nhạt tĩnh mịch như thủy tinh trong giáo đường nhuộm nắng.

Hai tay Chân Ái cho vào túi áo khoác, chờ đợi trong thời gian dài khiến

cô lạnh đến mức giậm chân không ngừng, nụ cười cũng đang run rẩy. Họ
vốn không quen thân, nên khá lúng túng. Chân Ái thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt
xa cách nên đành phải tự tìm chuyện để nói: “Owen lái xe đưa anh đến à?”

Đây rõ ràng là lời nói nhảm, tuy không vô nghĩa như “trời đẹp quá” hay

“ăn cơm rồi”, nhưng lại là cách hay để bắt chuyện.

Hiển nhiên là Ngôn Tố không công nhận giá trị của câu nói này. Anh im

lặng nhìn cô, trong ánh tuyết, đồng tử sáng màu càng nhạt hơn, thoáng
châm biếm: “Một con chim lớn tha tôi đến đây.”

Không biết đây là lời hóm hỉnh nhạt nhẽo kiểu Mỹ hay là mỉa mai câu

hỏi nhàm chán. Chân Ái cho rằng vế sau có lý hơn. Cô không biết tiếp lời ra
sao, thật lâu sau mới chuyển hướng đề tài: “Owen đi đỗ xe à? Anh ở đây
đợi anh ấy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.