ARCHIMEDES THÂN YÊU - Trang 222

sinh viên trong toà nhà. Do mấy giờ trước từng xảy ra vụ nổ, nên các sinh
viên đều trật tự ra ngoài, gương mặt mọi người đều lộ rõ vẻ hoang mang.

Ngôn Tố đi lên bậc thang, nhớ ra gì đó, bước chân khựng lại, quay

người đặt tay lên vai Chân Ái, nhìn thẳng vào cô. Mắt anh trong veo như
bầu trời, hứa hẹn: “Tôi sẽ trở lại ngay, cô ở đây trờ tôi.”

Lòng Chân Ái bỗng trĩu nặng, trong nháy mắt như rơi vào nỗi đau đớn

tột cùng, hít thở không thông.

Ôi, sao giống thế! Anh trai cũng từng nói với cô như vậy, sau đó không

còn trở lại nữa. Câu nói này lá câu nói cuối cùng mà anh nói với cô.

Cô phần nào lộ vẻ ủ rũ nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của anh, thế giới

tinh khiết đến thế chỉ có một mình cô. Bỗnh nhiên tâm trạng cô sa sút,
không khỏi đau buồn nói: “Tôi nhất định phải đi.” Ngập ngừng rồi lại nói:
“Người nói lời này đều là kẻ bịp bợm, bất kể tôi chờ bao lâu cũng không trở
lại.”

Đáy lòng Ngôn Tố vụt qua cảm giác đau nhói khó hiểu. Đây là lần đầu

tiên anh nhìn thấy Chân Ái hiện ra vẻ mặt xót xa và bất lực như vậy, không
cần nghĩ cũng biết câu nói vừa nãy sai rôi, nhất định đã chạm vào vết
thương trong quá khứ của cô.

Anh siết chặt lòng bàn tay, nắm thật chặt bả vai cô, cúi người xuống,

nhìn đăm đăm vào cô, giọng nói gần như cầu xin niềm tin của cô: “Tôi cam
đoan, tôi sẽ không sao.”

Nhưng cô bướng bỉnh đến mức gần như cố tình gây rối, hệt như đứa trẻ

không hiểu lý lẽ, :Anh gạt người.”

Ngôn Tố sửng sốt, giờ phút này hành động của Chân Ái hoàn toàn vượt

khỏi phạm vi của bất kì nghành học nào anh am hiểu, cũng hoàn toàn vượt
khỏi phạm vi năng lực xử lí của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.