ARSENE LUPIN CÁI CHẾT RÌNH RẬP - Trang 10

- Không.
- Không có ai là anh em gì cả ư ?
- Không.
- Vậy bố của cô chỉ độc có một mình cô bảo vệ phải không ?
- Vâng, tôi đã nói với ông, cha tôi ở trong tình trạng thế nào.
- Cô có kể cho ông biết đang có những âm mưu toan tính gì không?
- Có, nhưng tôi đã sai lầm. Người thầy thuốc của chúng tôi, ông bác sĩ

già Gérault đã cấm tôi không được làm cho cha tôi có một xúc động nhỏ
nào.

- Mẹ của cô...
- Tôi không còn nhớ được mẹ tôi. Mẹ tôi đã chết được mười sáu năm...

Đúng, đã mười sáu năm...

- Lúc ấy cô đã ?...
- Gần gần năm tuổi.
- Lúc ấy cô đã ở đấy ?
- Ở Paris. Chỉ đến năm sau đấy, cha tôi mới mua lâu đài này.
Lupin im lặng một lát rồi kết luận.
- Rất tốt, cô ạ, tôi cảm ơn cô. Trong lúc này, những gì cô vừa cho biết,

đối với tôi thế là đủ. Thế nhưng sẽ không thận trọng tí nào khi cùng ở lại
đây lâu hơn.

Có gái nói:
- Nhưng lát nữa, người gác nhìn thấy con chó này, ai đã giết nó ?
- Có. Cô cứ nói là cô, để tự bảo vệ, để chống lại sự tấn công của nó.
- Tôi không bao giờ mang theo súng mà.
- Cần phải tin là có chứ - Lupin tươi cười nói – Bởi vì chính cô đã giết

con vật này và chỉ có mình cô là có thể giết nó. Vả lại, người ta sẽ tin cái gì
người ta muốn. Cái chủ yếu là tôi sẽ không bị nghi ngờ nếu tôi đến lâu đài.

- Đến lâu đài ? Ông có ý định như thế à ?
- Tôi chưa biết sẽ ra sao đây... Nhưng tôi sẽ đến. Và từ tối nay... Cứ như

vậy, tôi nhắc lại với cô rằng, hãy bình tĩnh, tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Jeanne nhìn anh, bị anh thuyết phục bởi thái độ tự tin và thực lòng

của anh. Cô thành thực nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.