người khác có thể chấp nhận, nhưng tôi thì không sẵn sàng chịu thế.
Gà làm dáng vô duyên chìa danh thiếp ra, bằng một giọng khoa trương:
- Rodolphe Marescal, cảnh sát trưởng Cục điều tra quốc tế, trực thuộc Bộ
nội vụ.
Trước dòng tít như thế, gã có vẻ muốn nói: “Người ta chỉ có biết cúi
mình”. Rồi gã nói tiếp:
- Nếu tôi đứng ra giải quyết những sự kiện là tôi đã nhất trí với ông sếp
ga và vì thẩm quyền đặc biệt của tôi cho phép tôi làm thế.
Raoul hơi sững sờ, dằn lòng lại, cái tên của Marescal không làm cho anh
chú ý, đã đột ngột thức tỉnh trong anh trí nhớ của anh cái kỷ niệm lờ mờ
của một số vụ mà theo anh thì tên cẩu mật thám này đã tỏ ra có công lao và
sáng suốt. Dù thế nào đi nữa cũng thật phi lý khi chống đối hắn ta. Anh
nghĩ: “Ta thật sai lầm ! Đáng lẽ ta phải hành động về phía cô gái người Anh
và thực hiện lời mong ước cuối cùng của nàng thì ta đã phí thì giờ để xúc
động với cô gái đeo mặt nạ. Nhưng không sao, ta sẽ nắm lại âm mưu của
mi, con người đầu chải sáp ạ. Ta sẽ hiểu vì sao mi lại có thể có mặt trên con
tầu này đúng lúc để tiến hành một việc mà hai nhân vật nữ chính đều là
những người đàn bà xinh đẹp của chiều nay. Trong khi chờ đợi, ta cứ ngoan
ngoãn phục tùng đã”. Rồi bằng một giọng tôn kính, như thể anh rất nhạy
cảm trước uy thế của những nhà có chức trách cao:
- Thưa ông, xin ông thứ lỗi cho. Nếu tôi có ít cái tính chất của người
Paris là vì phần nhiều thời gian, tôi sống ở bên ngoài nước Pháp. Sự nổi
danh của ông đã đến được với tôi. Tôi nhớ lại trong nhiều câu chuyện, có
câu chuyện về đôi hoa tai...
Marescal ưỡn ngực:
- Đúng. Đôi hoa tai của nàng công chúa Laurentini. Quả vậy, việc ấy
không đến nỗi tồi. Nhưng chúng ta cố gắng để đạt được sự thành công lớn
hơn nữa của ngày hôm nay. Tôi trù tính rằng trước khi đội sen đầm đến và
nhất là trước khi quan dự thẩm đến, tôi còn muốn đẩy cuộc điều tra đến
một mức mà...
Raoul vội vàng tán thưởng ngay: