nhanh như một con thỏ rừng đã chạy thoát. Nhưng ông phải quay lại đuổi
sát gót và dẫn được một tên bé nhỏ về. Kể ra trời tối đen như mực nên
chuyện săn lùng không thuận lợi. Người thợ kể:
- Ngay sau đấy, thằng nhỏ ấy rên rỉ. Cái giọng của nó thật buồn cười như
thể giọng con gái. Nó thì thào đầy nước mắt: “Ông quan toà đâu ? Tôi sẽ
nói tất cả... yêu cầu dẫn tôi đến trước ông ấy”. Những người nghe nó nói
đều cười ồ lên.
Raoul lợi dụng lúc ấy để chui đầu vào giữa hai chồng hòm xiểng xếp
thưa nhau. Như vậy là anh đã ở sau đống bưu kiện chất đống nơi người nữ
tù nhân đã lả đi. Lần này chắc cô đã nhận thấy có tiếng động, vì những
tiếng nấc đã ngừng. Raoul nói thầm:
- Cô đừng sợ.
Người con gái im lặng. Anh lại nói tiếp:
- Đừng sợ ! Tôi là một người bạn.
- Guillaume à ? - Cô hỏi rất khẽ.
Raoul đã hiểu người tù đang nhắc đến tên đã trốn thoát kia, nên anh đáp:
- Không, chính tôi sẽ cứu cô thoát khỏi những lính sen đầm.
Cô gái không nói gì, chắc là sợ một cạm bẫy nhưng Raoul nhấn mạnh:
- Cô đang nằm trong tay của pháp luật. Nếu cô không theo tôi thì nhất
định cô sẽ gặp phải nhà tù, toà đại hình...
Cô gái nói:
- Không, ông quan toà sẽ để cho tôi được tự do.
- Người ta sẽ không để cho cô tự do đâu. Hai người đàn ông chết, chiếc
áo bờ-lu của cô đầy máu... Cô lại đây, đi. Một phút do dự có thể làm cho cô
phạm sai lầm. Lại đây nào !
Sau một phút im lặng, cô gái thầm thì:
- Tay tôi bị trói.
Vẫn ngồi xổm, Raoul cắt dây trói bằng con dao con của mình và hỏi:
- Hiện giờ chúng có thể nhìn thấy cô được không ?
- Chỉ có người lính nếu hắn quay mặt lại, nhưng khó vì tôi ở trong bóng
tối. Đối với những người khác, thì xa hơn, quá sang phía bên trái...
- Mọi việc sẽ trôi chảy. Nhưng khoan đã, cô nghe kìa...