ARSENE LUPIN CÁI CHẾT RÌNH RẬP - Trang 76

Sau bữa cơm trưa, ông bảo rót rượu mời những người nông dân và chạm

cốc với họ. Họ hát, họ nhảy, mừng cho ông và cô con gái của ông.

Đến ba giờ, ông trở về các phòng ở tầng trệt. Bấy giờ là giấc trưa của

ông. Ông vào phòng cuối cùng, phòng của những người canh gác. Nhưng
ông chưa bước qua ngưỡng cửa thì bất thình lình ông dừng lại và kêu lên:

- Anh làm cái trò gì thế, Emboise ? Đùa đấy ư !
Emboise đứng đấy, mặc quần áo người đánh cá Bretagne, quần lửng, áo

vét-tông bẩn thỉu, rách, vá và quá rộng, quá dài đối với anh.

Công tước dường như sửng sốt. Ông xem xét rất lâu bằng đôi mắt ngơ

ngác khuôn mặt ấy mà ông biết, và cùng lúc đó nó gợi lên trong trí ông
những kỉ niệm mơ hồ của một thời đã qua rất xa. Rồi, bất thình lình, ông
bước đến một khung cửa sổ mở ra một bãi đất và gọi:

- Angelique !
- Có chuyện gì thế ba ?- cô vừa bước đến vừa trả lời.
- Chồng con đâu ?
- Anh ấy ở kia, ba ạ - Angelique nói và chỉ Emboise đang hút thuốc lá và

đọc sách cách đó một ít.

Ông công tước ngã chuệnh choạng và ngã ngồi xuống một chiếc ghế

bành với một cái rùng mình ghê sợ.

- Ôi ! Ta điên mất rồi !
Nhưng người đàn ông mặc quần áo người đánh cá quì trước mặt ông và

nói với ông:

- Cậu ơi, cậu nhìn cháu đây ! Cậu nhận ra cháu rồi phải không, chính

cháu là cháu của cậu đây mà, người mà ngày trước hay chơi ở đây, người
mà cậu hay thường gọi là Jacques...cậu nhớ lại đi... này, cậu xem cái sẹo
đây này...

- Ờ... ờ... Công tước ấp úng - cậu nhận ra rồi. Chính cháu, Jacques...

nhưng người kia...

Ông ép đầu giữa hai lòng bàn tay.
- Ấy, không, không phải như thế... cháu nói đi... Cậu chẳng hiểu gì cả...

cậu không muốn biết...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.