Những người đứng quanh đấy cười ồ, gã đỏm dáng làm duyên phẫn nộ,
nói xẵng:
- Sao không để tôi yên hả ? Tôi đã bảo là không có lửa !
Người đàn ông mới xuất hiện lắc đầu buồn bã nói:
- Ông bất lịch sự quá thế ! Không bao giờ người ta lại từ chối một chút
lửa đối với một người nhã nhặn thèm hút thuốc đã mở mồm xin.
Anh nới lỏng tay. Gã có mái đầu chải sáp được tự do, vội vàng vùng ra
được. Nhưng chiếc xe đã chuyển bánh mang theo người đứng tuổi tấn công
gã và cô gái có đôi mắt màu xanh lục. Raoul hài lòng. Thấy sự cố gắng của
gã đầu chải sáp là trơ trẽn, hão huyền.
“Ta đã thắng" - Anh nghĩ khi nhìn gã kia co chân chạy. “Ta đã đóng vai
anh chàng Don Quichotte che chở cho một người đàn bà đẹp không quen
biết có cặp mắt màu lục, và nàng đã lẩn tránh không cho ta biết tên và địa
chỉ. Không thể gặp lại nàng được rồi ! Biết làm thế nào nhỉ ?
Thế là anh quyết định quay về cô gái người Anh. Có lẽ là cô này đã lánh
xa sau khi đã được chứng kiến cuộc cãi ồn ào trên vỉa hè. Raoul đuổi theo
cô.
Anh thấy mình đang ở trong giờ phút mà cuộc sống có thể gọi là treo lơ
lửng giữa quá khứ và tương lai. Một quá khứ đối với anh chứa đầy sự biến,
một tương lai được dự báo cũng như thế, ở quãng giữa, chẳng có gì cả. Và
trong trường hợp ấy, khi người ta đã ở cái tuổi ba muơi tư thì chính những
người đàn bà, theo chúng ta nghĩ, thì họ nắm trong tay chìa khoá của số
phận chúng ta. Chính vì cặp mắt màu lục đã biến đi nên anh phải điều
chỉnh cuộc hành trình không chắc chắn của mình đi theo ánh sáng của đôi
mắt xanh lam.
Song, gần như ngay khi ấy anh giả vờ đi theo một con đường khác rồi
quay trở lại. Anh nhận thấy gã làm dáng vô duyên một lần nữa lại đi theo
con mồi, và cũng như anh bị đẩy ra từ phía này lại xô vào từ phía khác. Rồi
cả ba con người lại bắt đầu tản bộ và người đàn bà nước Anh không hề
nhận thấy thủ đoạn của những kẻ đang đeo đuổi nàng.
Dọc theo các vỉa hè chật chội, ngổn ngang, nàng thong dong đếm bước,
luôn chăm chú nhìn tủ kính, dửng dưng trước sự ngưỡng mộ thầm lặng của