Sôm tỏ ra như không thấy cô, và bất chợt quay lại phía ông
Đanhblơvan, y nói rõ từng lời, với một giọng chắc chắn:
- Thưa ngài, sau nhiều ngày điều tra, và dù một số sự việc đã bị thay
đổi trước cách xem xét của tôi một chút, tôi nhắc lại với ngài điều mà tôi
đã
nói ngay từ giờ đầu: chiếc đèn Do Thái bị một người ở trong ngôi nhà này
lấy.
- Kẻ phạm tội tên gì ạ
?
- Tôi đã biết.
- Những bằng chứng thì sao
?
- Những bằng chứng tôi có đủ để làm nó cứng họng.
- Nó cứng họng không đủ. Nó cần phải hoàn lại cho chúng tôi...
- Cái đèn Do Thái ấy à? Nó đang ở tay tôi.
- Thế chiếc vòng ngọc
? Chiếc hộp đựng thuốc lá thì sao
?
- Chiếc vòng ngọc, chiếc hộp dựng thuốc lá, nói vắn tắt, tất cả những
gì lấy của ông bà lần thứ hai đều ở trong tay tôi...
Sôm thích những đòn đột ngột như thế và cái cách báo tin thắng lợi
hơi khô khan đó. Thực tế nam tước và phu nhân tỏ ra ngạc nhiên và nhìn y
với sự tò mò, yên lặng như những lời ca ngợi tốt đẹp nhất. Y kể tiếp từ chi
tiết câu chuyện y đã tập hợp trong ba ngày qua. Y nêu việc phát hiện ra
quyển album, ghi trên một tờ giấy câu ghép bằng những chữ cắt ra rồi kể về
việc Bretxông đi ra bờ sông Xen và cuộc tự tử của con người mạo hiểm,
cuối cùng là cuộc chiến đấu mà chính Sôm vừa tiến hành chống Lupanh,
việc chiếc thuyền chìm và Lupanh mất tích.
Khi y nói xong, nam tước hạ giọng nói:
- Giờ ngài chỉ còn vạch ra cho chúng tôi tên của thủ phạm. Vậy ngài
buộc tội ai
?
- Tôi buộc tội cái người đã cắt những chữ quyển học vần này và liên
lạc với Arxen Lupanh bằng những chữ đó.
- Làm sao ngài lại biết được kẻ giao dịch với cái người đó là Arxen
Lupanh
?
- Chính Lupanh tự nói ra.
Y chìa ra một mẩu giấy ướt và nát nhầu. Đó là tờ giấy Lupanh đã xé ở
sổ tay ra và trên đó có ghi cái câu viết tắt, lúc ở trên thuyền.
- Nên nhớ rằng không ai bắt hắn phải đưa cho tôi tờ giấy này, để tự
thú cả. Sôm hài lòng nhận xét. Với hắn chỉ là trò tinh nghịch nhưng nó đã
hướng dẫn cho tôi.
- Ai đã hướng dẫn cho ngài... - Nam tước nói. - Vậy mà tôi chẳng
thấy gì cả...