Bác Sác-lơ là một người lương thiện. Cho nên, vừa ra khỏi cổng,
không khí thoáng đãng và những hạt mưa lạnh phải vào mặt khiến bác đứng
sững lại: bác đã nhận rõ thực chất và thấy kinh tởm hành động vừa qua của
bác.
Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, bác liền hét gọi xà ích:
- Này ông bạn, phóng ngay tới sở cảnh sát và chở gấp ông cẩm lại
đây…. Mau lên, có vụ giết người đấy !
Người xa ích ra roi quất ngựa. Bác Sác-lơ toan quay vào nhà nhưng
cánh cổng song sắt đã bị chính bác đóng sập lại rồi, mà cánh cổng ăn ra phố
này không thể mở được từ bên ngoài. Mặt khác có bấm chuông cũng vô ích
vì chẳng có ai ở trong biệt thự cả.
Bác Sáclơ đành lững thững
đi men theo vườn xanh tươi, cây cối xén
tỉa đẹp mắt ở dọc đại lộ.
Và phải đến gần một tiếng đồng hồ
sau, bác mới trình bày được với
ông cẩm những chi tiết của vụ án mạng và trao tận tay nhà chức trách mười
ba tờ giấy bạc.
Trong khi đó, người ta đã tìm được một ông thợ khoá. Vất vả lắm ông
thợ khoá mới bung được cổng chấn song và mở được cửa phòng ngoài, ông
cẩm lại nói với bác gia nhân Sáclơ:
- Này, sao bác bảo căn phòng bị xáo trộn lung tung cả lên cơ mà
?
Bác Sáclơ đứng ngây người ra ở ngưỡng cửa như bị thôi miên: mọi
đồ vật trong phòng của ngài nam tước đã được sắp xếp và kê lại ngay ngắn
đúng vị trí cũ. Cái ghế đẩu được đặt vào chỗ của nó ở giữa hai cửa sổ. Hai
cái ghế tựa được dựng lên và cái đồng hồ quả lắc được đặt lại nghiêm chỉnh
trên mặt lò sưởi. Những mảnh vỡ của cây đèn thuỷ tinh đã biến đâu hết
sạch.
Bác Sáclơ há hốc mồm, bàng hoàng mãi mới lắp bắp nói được:
- Còn xác... à thi thể ngài nam tước...
- Ừ nhỉ, ông cẩm cũng kêu lên, nạn nhân biến
đâu rồi ?
Ông vội tiến đến bên giường và lật tấm khăn trải giường lên,
Nằm ở bên dưới lần vải trắng ấy là ngài đại tướng nam tước
Hôtơrêch, cựu đại sứ
của nước Pháp ở Béclin. Trên người ông già phủ tấm
áo choàng đại tướng với tấm huân chương Danh dự lấp lánh.
Ngài nam tước nằm nhắm mắt như đang ngủ, vẻ mặt bình thản.
Bác gia nhân lắp bắp:
- Có người nào vào đây
!
- Vào bằng lối nào hả bác ?