-
Tôi không rõ, nhưng chắc chắn có ai đó
đã vào phòng này trong khi
tôi ở ngoài phố... Vâng, lúc nãy ở ngay chỗ sàn gác này là một con dao găm
nhọn rất mỏng bằng thép... Và trên bàn kia là một chiếc muxoa dính máu...
Thế mà bây giờ, chẳng thấy gì nữa... Người ta đã lấy đi hết, rồi sắp xếp lại
tất cả.
- Nhưng ai mới được chứ ?
-
Kẻ giết người chứ ai
!
-
Nhưng rõ ràng cửa ngõ đều đóng chặt cả cơ mà
!
- Chắc là hắn đã ở lại trong biệt thự.
-
Nếu vậy hắn vẫn còn ở trong nhà vì bác có rời xa vỉa hè đâu.
Bác Sáclơ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói:
- Vâng... đúng thế... tôi chỉ đi quanh quẩn bên cổng song sắt thôi...
Tuy nhiên...
-
Bác Sáclơ này, ai là người cuối cùng mà bác trông thấy ở gần ngài
nam tước ?
- Cô Ăngtoanét, cô tuỳ tùng của đại tướng.
- Điều gì đã xảy ra với cô ấy rồi
?
- Theo tôi, giường, nệm, chăn, gối vẫn y nguyôn, chắc là tranh thủ lúc
vắng xơ Ôguxtơ, cô
đã đi ra phố. Tôi cũng chỉ ngờ ngợ thế thôi, vì cô ấy
đẹp... lại còn trẻ...
- Nhưng cô Ăngtoanét đã ra khỏi biệt thự bằng lối nào
?
-
Bằng lối cổng ạ
!
- Nhưng cửa ngõ bác đã tra then gài chốt cả rồi kia mà
?
- Vâng, nhưng mãi sau tôi mới đóng cửa. Chắc cô ấy đã thừa cơ lúc
cửa mở.
- Như vậy án mạng đã xảy ra sau khi cô Ăngtoanét đi
?
- Đương nhiên thế rồi
!
Người ta sục sạo khắp nhà, từ trong ra ngoài, từ hầm rượu tới những
buồng sát mái, song không thấy tăm hơi kẻ giết người. Hắn đã trốn khỏi
biệt thụ bằng lối nào
? Bao giờ
? Phải chăng chính hung
thủ hoặc tòng
phạm của hắn đã quay trở lại hiện trường đúng lúc để thủ tiêu mọi dấu vết
có thể buộc tội hắn
? Đó là những vấn đề khiến nhà chức trách đau đầu.
Bảy giờ, ông bác sĩ pháp y đến. Tám giờ ông chánh mật thám có mặt.
Rồi lần lượt đến các ông chưởng lý và thẩm phán, dự thẩm, các thầy cảnh
sát, thanh tra, nhà báo rồi đến người cháu của ngài nam tước Hôtơrếch và
các người thân trong gia đình.
Các nhà chức trách khám xét, nghiên cứu tư thế của tử thi theo sự nhớ
lại của bác Sáclơ. Rồi sau đó, họ chất vấn xơ Ôguxtơ cũng vừa đến. Rốt cục