- Phải, tôi vừa nhận được bức thư ông gửi về quán rượu. Chuyện gì
thế
?
- Hắn ở kia.
- Ông bảo sao
?
- Kia kìa... mãi tận cùng tiệm ăn... ông ngả đầu sang trái một chút...
Thế
! Ổng trông thấy hắn chưa
!
- Không thấy
!
- Hắn đang rót rượu sâm banh cho một bà ngồi bên cạnh đấy.
- Nhưng không phải hắn
!
- Chính hắn đấy, ông ạ
!
- Tôi bảo không mà lị... Ơ.. Nhưng này... có lẽ đúng thật
! - Ganimar
ngây ngô nói. – Chà
! Cái quân vô lại này, sao nó lại giống đến thế
?
- Nhưng những người ngồi cùng bàn là đồng bọn của hắn à
?
- Không phải. Ngồi bên cạnh Lupanh là phu nhân Claivơđen, bà kia là
nữ công tước Đơ Clít, ngồi đối diện là ông đại sứ Tây Ban Nha ở Luân
Đôn.
Ganimar toan bước xấn tới thì đã bị Héclốc níu lại.
- Sao ông khinh suất thế
? Ông có một mình.
- Hắn cũng thế
!
-
Không đâu. Tay chân của hắn đang đứng đầy đàn đầy đống kia kìa.
Không kể mấy đứa ở trong tiệm nữa đấy, ông Ganimar ạ.
- Nhưng một khi tôi đã nắm được gáy Arxen Lupanh và kêu ầm tên
hắn lên, cứ
gọi tất cả ‘'hội” hầu bàn, tất cả tiệm ăn sẽ ập đến...
- Tôi thấy có vài lính của ông vẫn hơn, ông Ganimar ạ !
- Phải bất ngờ thì bè lũ Lupanh mới mở mắt ra. Không, ông cứ tin ở
tôi. ông Héclốc ạ. Chẳng còn cách gì hơn đâu
!
Héclốc Sôm cũng cảm thấy là Ganimar nói có lý. Tốt hơn hết là cứ
đánh liều lợi dụng tình huống đặc biệt này. Y đành căn dặn Ganimar:
- Ông cố gắng sao cho bọn chúng phát hiện ra ông càng muộn càng
tốt...
Nói đoạn, Héclốc Sôm lẻn ra sau một quán bán báo, mắt vẫn không
rời Arxen Lupanh đang mỉm cười với phu nhân Claivơđen.
Ông thanh tra Ganimar đi sang đường, hai tay
đút túi quần, ra vẻ ung
dung lắm. Nhưng vừa tới
vỉa hè, Ganimar bỗng nhanh nhẹn chuyển hướng
và thoắt một cái, thầy đã nhảy lên bậc thềm của tiệm
ăn.
Một tiếng còi chói tai rúc lên, Ganimar xông vào tiệm, đâm sầm vào
người đầu bếp bỗng dưng ở
đâu xổ ra đứng chắn ngang cửa. Tay đầu bếp
phẫn nộ
đẩy
Ganimar ra cửa như xua đuổi một kẻ mà cách ăn mặc đáng