Đến bến cuối cùng, Héclốc Sôm nghiêng đầu liếc mắt nhìn xuống:
Arxen Lupanh đã xuống xe và đang đi qua trước mặt hai tên vệ sĩ. Héclốc
thoáng thấy Lupanh nói khẽ:
- Quảng trường Êtoan
!
- May lắm
! Bọn chúng hẹn nhau ở quảng trường Êtoan
! Mình sẽ
đến đó. Mặc cho hắn chuồn lên cái xe ngựa cho thuê kia. Mình sẽ cho xe
bám theo hai tên vệ sĩ.
Hai gã tay chân của Lupanh đi bộ. Đúng là chúng đến quảng trường
Êtoan thật. Chẳng thèm để ý trước sau, một gã giơ tay bấm chuông gọi cửa
một ngôi nhà hẹp, số 40 phố Salgranh. Héclốc Sôm nấp rình trong bóng tối
một chỗ thụt vào ở góc phố vắng ấy.
Một trong hai cửa sổ của tầng trệt bỗng mở. Một người đội mũ tròn ló
ra đóng cánh cửa còn lại. Cửa sổ chân vòm ở phía trên những cánh cửa con
ấy bỗng bật sáng.
Mười phút sau, một người đến bấm chuông ở cửa nhà ấy, rồi tiếp
ngay sau đấy là một người khác. Cuối cùng một chiếc xe ngựa cho thuê đỗ
lại. Heclốc Sôm thấy có hai người bước xuống. Arxen Lupanh và một
người đàn bà mặc áo măng tô,
đội một cái mũ có mạng che mặt.
- Không nghi ngờ gì nữa, người Đàn bà tóc hoe rồi
! - Héclốc Sôm
nhìn chiếc xe ngựa cho thuê lăn bánh đi xa, nhủ thầm.
Héclốc Sôm đứng chờ mấy phút rồi tiến lại gần nhà, leo lên bậu cửa
sổ, kiễng chân ghé mắt nhìn vào trong phòng qua cửa sổ trên.
Arxon Lupanh đứng tựa vào lò sưởi, đang nói thao thao.
Lũ tay chân
vây quanh đang chăm chú. Trong lũ ấy, Héclốc Sôm nhận ra lão mặc áo
rơđanhgốt. Và hình như cả gã đầu bếp ở tiệm ăn Hunggari góc phố Henđe
nữa. Còn người Đàn bà tóc hoe ngồi trong một cái ghế bành, xây lưng ra
cửa sổ.
-
Bọn chúng họp, - Héclốc nghĩ. - Những biến cố hồi chiều khiến
chúng lo lắng, thấy cần phải bàn bạc
! Chà
! Phải tóm gọn một mẻ mới
được
!
Thấy một tên tay chân của Lupanh nhúc nhích, Héclốc vội nhảy
xuống đất và lẩn vào bóng tối. Lão mặc rơđanhgốt cùng gã đầu bếp đi ra
khỏi nhà. Ngay sau đó, đèn trên lầu một bật sáng, một người nào đó đóng
cửa sổ con. Lập tức trên gác cũng như dưới nhà tắt đèn tối om hết.
- Anh và ả ở lại buồng dưới. - Héclốc tự nhủ. - Còn hai tên tòng phạm
ở lầu một.
Héclốc Sôm đứng rình gần như suốt đêm không nhúc nhích sợ rời
mắt ra nhỡ Arxen Lupanh lại chuồn mất. Tới bốn giờ sáng, Héclốc trông