- Biết đâu đấy.
-
Ông Lupanh, ông điên mất rồi
! Mọi lối ra đều bị canh gác.
-
Không đâu, còn một lối ông ạ.
-
Lối nào vậy
?
- À, lối mà tôi sẽ chọn
!
- Xạo
! Ông Lupanh, coi như ông đã bị bắt rồi
đấy
!
- Đâu có, ông Héclốc
!
-
Vậy là...
-
Vậy là tôi vẫn giữ viên kim cương xanh.
Héclốc Sôm rút đồng hồ.
- Ba giờ kém mười. Đúng ba giờ tôi gọi Ganimar.
-
Hay quá
! Còn những mười phút nữa để chuyện trò. Đừng bỏ phí,
ông Héclốc ạ. Này, ông làm ơn cho biết ông làm thế nào "tầm" được địa chỉ
và cái tên Phêlích Đêvy của tôi, thú thực tôi tò mò muốn chết
!
Thấy Arxen Lupanh tỏ ra vui vẻ như không, Héclốc Sôm đâm lo ngại.
Y chăm chú theo dõi
chàng. Nhưng rồi như được gãi đúng chỗ ngứa y bèn
đáp:
- Địa chỉ của ông ấy à
? Tôi moi dược ở người Đàn bà tóc hoe.
-
Ở Clôtiđơ ấy à
?
- Phải. Ông có nhớ sáng hôm qua... khi tôi định bắt tiểu thư... nàng dã
gọi dây nói cho bà thợ may.
- Đúng thế.
-
Về sau tôi hiểu ra bà thợ may ấy chính là ông. Và đêm đó ở dưới
tàu Con Én do cố gắng động não tôi đã khôi phục lại được hai chữ cuối của
số điện thoại của ông... Đó là số 73. Với bản đanh sách những ngôi nhà
"trùng tu", mười một giờ sáng hôm nay ngay khi đặt chân tới Pari tôi đã dễ
dàng tìm được tên và địa chỉ của ông Phêlích Đêvy trong danh bạ điện
thoại. Lúc ấy tôi chỉ việc nhờ Ganimar giúp một tay.
- Tuyệt diệu
! Xin bái phục
! Nhưng ông Héclốc này, ông đã từ Hayơ
về đây bằng xe lửa, tôi không hiểu như vậy ông làm cách nào đế trốn khỏi
tàu Con Én
?
- Tôi có trốn đâu!
- Nhưng...
-
Ông đã ra lệnh cho thuyền trưởng đúng một giờ sáng mới được cập
bến Xaothamxơn. Thế nhưng họ đã cho tôi lên bờ lúc nửa đêm. Do đó tôi
kịp đáp chuyến tàu chở khách vượt biển Măngsơ đi Hayơ.
- Tay thuyền trưởng đã phản bội tôi
! Vô lý
!
- Ông ấy có phản bội đâu
!